[Dịch]Thanh Quan

Chương 733 : Đậu Đức trốn đi.




Đậu Đức hận không thể đâm chết hắn, có người như vậy sao? Làm ra một trận chiến lớn như vậy, ngay cả quân nhân cũng xuất động, vậy mà sau đó lại bình thản đi ăn cơm? Nếu hắn đã chắc chắc Đậu Đức là người giật dây sau lưng, tại sao không tỏ vẻ? Đậu Đức phát hiện tư tưởng của hắn đã không theo kịp Tần Mục, bất giác hỏi:

- Anh.... anh không bắt tôi sao?

Tần Mục nheo mắt cười nói:

- Bắt cậu làm cái gì, cậu là thập đệ, chúng ta không che chở cho nhau, còn tìm ai hỗ trợ đây?

Những lời này nói xong, Đậu Đức cho dù có ngốc cũng có thể nghe ra ẩn ý bên trong, đây là tính toán dùng nước ấm chưng ếch xanh, phía sau còn có việc.

Nếu Đậu Đức thật sự có thể hiểu được ý tứ của Tần Mục, vậy thì được rồi. Nhưng đầu óc hắn cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn chơi, tiêu xài, chuyện động não căn bản không nghĩ tới. Cho nên đợi Tần Mục đi vào nhà hàng, hắn liền gọi điện cho Hạ Uyển Nhi, bắt đầu oán trách.

- Anh còn tìm tôi?

Hạ Uyển Nhi vừa nhận điện thoại đã nổi giận:

- Tôi cũng nói với anh rồi, đừng động thủ đừng động thủ, có gì từ từ nói chuyện, nhưng anh vẫn không nghe lời, lần này thì hay rồi, đụng phải tổ ong vò vẽ rồi, Tần ca tìm ba tôi tố cáo. Ba tôi nói, không cho phép tôi làm công ty gì nữa, nói mấy ngày nữa sẽ điều tôi đi làm thôn trưởng trong sơn cốc hẻo lánh!

Đậu Đức lập tức sửng sốt, làm thôn trưởng? Đại cô nương cành vàng lá ngọc chạy đến sơn cốc hẻo lánh làm thôn trưởng, đây không phải muốn lấy mạng người ta sao? Nói thật, hắn quả thật có ý tứ với Hạ Uyển Nhi, dựa vào gia thế của hắn, muốn theo đuổi Hạ Uyển Nhi thật sự còn kém một chút. Hiện tại Hạ Uyển Nhi tức giận, phát hỏa với hắn, Đậu Đức cảm thấy thật sự buồn bực, thấp giọng nói:

- Đây là tôi muốn tốt cho cô, nếu không nhờ tôi, công ty của cô có thể được phê chuẩn nhanh như vậy không.

- Được, giờ anh lại đổ mọi chuyện lên đầu tôi đúng không.

Hạ Uyển Nhi càng thêm cay cú:

- Đậu Đức, tôi nói cho anh biết, sau này anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi trèo cao không nổi.

Nói xong, Hạ Uyển Nhi trực tiếp cúp điện thoại. Đậu Đức cảm thấy trên mặt nóng rát, oán hận nhìn thoáng qua nhà hàng lấp lánh ánh đèn cách đó không xa, lại gọi điện cho Đậu Bân. Nhưng Đậu Bân đã tắt điện thoại, khiến cho Đậu Đức càng thêm phát điên.

Hắn ở kinh thành thời gian dài như vậy, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất lớn như vậy, suy nghĩ một lát, cắn răng lái xe đi, chạy thẳng tới Tần gia đại viện.

Tần lão gia tử buổi tối rất thích nghe một đoạn kinh kịch, sau đó lại ra sân ngồi hóng gió.

Đậu Đức trở lại Tần gia, lập tức biểu hiện dáng vẻ vô cùng ủy khuất, chạy đến chỗ lão gia tử, quỳ gối. Lão gia tử vừa thấy, cả giận nói:

- Ranh con, từ nhỏ ta đã dạy cháu, nam tử hán đại trượng phu, dưới đầu gối là vàng, có chuyện gì cũng không được quỳ, cháu quỳ cái gì?

- Ông ngoại!

Đậu Đức khổ sở nói:

- Bát ca, Bát ca hắn quá khi dễ người khác.

Từ lúc Đậu Đức bước vào, lão gia tử đã đoán ra thủ pháp chỉnh đốn của Tần Mục đã đè áp tiểu tử Đậu Đức này. Nghe giọng nói gần như khóc lóc kể lể của Đậu Đức, lão gia tử vừa trừng mắt vừa nói:

- Đứng lên nói.

Đậu Đức liếc mắt thấy sắc mặt của lão gia tử, không biểu hiện gì, thấp thỏm đứng lên.

- Nói xem, xảy ra chuyện gì.

Lão gia tử uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi.

Đậu Đức ngay lập tức thêm dầu thêm mở kể lại chuyện vừa xảy ra, trong đó cố gắng nhấn mạnh chuyện Tần Mục cho hắn một trăm đồng ăn cơm, lâm ly nói Tần Mục không xem hắn là huynh đệ, ngay cả ăn bữa cơm cũng muốn trừ hắn ra, hơn nữa còn nói Tần Mục ở bên ngoài có chút không trong sạch, công khai nắm tay nữ nhân cùng đi dạo trong cửa hàng.

Lão gia tử nhẹ nhàng thổi chén trà, đợi sau khi Đậu Đức lên án xong, mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng đặt chén trà trên bàn, lúc này mới hỏi:

- Nói xong chưa?

- Ông ngoại, ông phải quản hắn, nhìn xem hắn đã làm gì, làm như vậy chẳng khác nào phá hoại danh tiếng của nhà chúng ta?

Câu "chúng ta" Đậu Đức nói rất trơn tru, giống như đã quên mất, ở Tần gia, chỉ có Tần lão gia tử và Tần Mục mới có tư cách nói "Chúng ta".

Lão gia tử thở dài một hơi, dựa lưng vào ghế, chiếc ghế kêu kẽo kẹt kẽo kẹt lắc lư. Lão gia tử thoải mái nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi, mới nói:

- Lão thập à, cháu cũng biết Tần Mục vốn chỉ là thôn trưởng một thôn không?

Đậu Đức gật đầu, lý lịch của Tần Mục đã được bọn họ nghiên cứu qua rất nhiều lần, trong tư tưởng của Đậu Đức, nếu không phải nhờ quan hệ với Tần gia, hiện tại Tần Mục nhiều lắm chỉ là một cán bộ trên thị trấn mà thôi.

- Biết là tốt rồi.

Lão gia tử thở dài, nói:

- Cháu giờ cũng không còn nhỏ. Các huynh đệ tỷ muội các cháu, đến mười tám tuổi ta đều muốn hỏi, cháu muốn trở thành thương nhân, hay là muốn tham chính?

Đây là quy củ của Tần gia, đáng tiếc chỉ có Cao Bằng lựa chọn đi tham chính, nếu không phải Tần Mục bỗng nhiên xuất hiện, bằng không lão gia tử nhắm mắt cũng không yên.

- Ông ngoại, cháu...

Tròng mắt Đậu Đức liên tục chuyển động, lão gia tử không nói chuyện của Tần Mục, ngược lại quay sang hỏi quyết định tương lai của hắn, chuyện này hình như có chút không đúng.

- Cháu cũng mười tám rồi, chuyện này cũng không thể tự mình quyết định sao?

Giọng nói của lão gia tử rất lạnh lẽo, uy thế nhiều năm chinh chiến bỗng nhiên dâng lên.

Lúc này trong đầu Đậu Đức rốt cục cũng kiếm được chỗ then chốt, vội vàng nói:

- Ông ngoại, cháu...cháu muốn tham chính.

- Tham chính?

Uy thế của lão gia tử giảm xuống, nhìn từ xa lại giống như một lão nhân bình thường. Tay đặt lên trán, thấp giọng nói:

- Tham chính rất tốt. Như vậy đi, qua năm Tần Mục sẽ phải ở kinh thành nhậm chức, cháu hãy theo hắn rèn luyện.

Vẻ mặt Đậu Đức nhất thời cứng ngắc như đá. Hắn không nghe lầm chứ, lão gia tử chẳng những không có ý tứ trách cứ Tần Mục, ngược lại còn kêu mình đi theo Tần Mục? Đây là chuyện gì! Lúc này hắn mới hiểu được, Tần Mục đã hạ gục lão gia tử, trong Tần gia này, ông ngoại đã không còn thương yêu hắn nhất.

Một ngày như vậy đã bị Tần Mục chỉnh cho mấy lần, nếu vẫn đi theo Tần Mục, chẳng phải sẽ mất mạng vì tức sao? Đậu Đức âm thầm hối hận, lúc ấy chi bằng đồng ý, đến chỗ ca ca Đậu Bân, hiện tại lão gia tử lên tiếng, mình làm sao còn đi được?

Chỉ cần không đi theo Tần Mục, như thế nào cũng được. Vào lúc này, cái đầu ngu ngốc của Đậu Đức giống như đột nhiên thông suốt, trở nên linh hoạt dị thường, hắn lập tức nói theo ý nghĩ của mình:

- Ông ngoại, cháu cảm thấy cứ ở bên cạnh ông, khoong phải là rèn luyện tốt, cháu thấy vẫn nên đi thể nghiệm cuộc sống Bát ca từng trải qua.

Lão gia tử cười nói:

- Cháu muốn làm thôn trưởng cái thôn kia sao?

Đậu Đức chỉ hận lúc này không thể ra nước ngoài, nhưng lão gia tử đã hỏi, hắn nào dám ẩn núp, gật đầu nói:

- Cháu muốn học tập Bát ca.

Lão gia tử khoát khoát tay, nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.