[Dịch]Thanh Quan

Chương 729 : Tần Mục tới rồi. (2)




- Đem hắn ra!

Quản lý đại sảnh lớn tiếng ra lệnh cho bảo vệ, chẳng trách Đậu thiếu gia muốn làm khó hắn, chỉ dựa vào tính cách khó chịu này của hắn, người nào đụng phải hắn cũng không thuận mắt.

Hai bảo vệ lập tức túm lưng quần, đẩy Tần Mục ra ngoài cửa, Hà Tinh vốn định xông tới ngăn cản, liền bị Tần Mục đưa mắt ra hiệu dừng lại.

Mấy người vừa ra khỏi Mộng Ngải Thiên Đường, vừa hay nhìn thấy hai chiếc xe của cục Công Thương dừng lại ở cách đó không xa. Tần Mục nhìn chằm chằm hai người bảo vệ, cả giận nói:

- Các người gây bạo lực với tôi, chuyện này không xong đâu!

Hai người bảo vệ kia chỉ nghe quản lý đại sảnh phân phó, làm gì quan tâm đến uy hiếp của Tần Mục, hai người liền đưa tay ra, dùng sức đẩy Tần Mục.

Lúc này Đậu Đức đang ngồi trên chiếc xe Audi, dáng vẻ như được xem kịch vui, cười ha ha, tựa hồ muốn nằm lên trên xe. Dáng vẻ chật vật của Tần Mục, khiến Đậu Đức càng xem càng thích thú.

Tần Mục, cho dù ngươi rất được ông ngoại yêu thích, nhưng trong đám công tử kinh thành, làm gì có ai để ngươi có thể tùy tiện đắc tội?

Tần Mục lui về phía sau mấy bước, nhìn thấy hai chiếc xe của cục Công thương đã dừng hẳn, liền cười lạnh lùng, kéo Hà Tinh đi về phía xe của mình.

- Làm sao anh không ở lại? Bọn họ không thấy anh, có thể trút giận cho anh sao?

Hà Tinh kỳ quái hỏi.

- Tôi có người bằng hữu là Kiểm sát trưởng cao cấp, thích nhất là những chuyện như vậy.

Tần Mục nở nụ cười, đi vài bước tới bên cạnh chiếc xe Audi. Đậu Đức cố gắng thu liễm nét mặt hưng phấn của mình, mở cửa xe, nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng.

- Lão thập, sao sắc mặt cậu lại đỏ như vậy, có phải buổi trưa uống rượu hay không?

Tần Mục ân cần hỏi han:

- Uống rượu không thể lái xe được.

Trong lòng Đậu Đức đã sớm hồi hộp, nhưng làm bộ như quan tâm hỏi:

- Bát ca, xảy ra chuyện gì vậy, tôi nhìn thấy bọn họ đẩy anh ra? Không được, ngay cả Bát ca ta cũng dám đắc tội, tôi tìm mấy người đó nói chuyện.

Tần Mục cười ha hả, tán dương:

- Lão thập, bản lĩnh diễn trò của cậu cũng không tệ, lúc nào rảnh để tôi nói với gia gia, xem có nên bồi dưỡng cậu làm diễn viên không.

Lại nói, xe của Cục Thuế vụ tây thành, cục Công Thương tây thành, Viện kiểm sát tây thành, cục Công An tây thành vội vàng trước sau tới trước cửa Mộng Ngải Thiên Đường. Hơn mười người không đợi xe dừng hẳn đã từ trên xe bước xuống, mấy cảnh sát trực tiếp móc còng tay ra, bắt hai tên bảo vệ.

Người của Cục Công Thương nhìn thấy bảo vệ xô đẩy Tần Mục, đang muốn chạy tới bên này, Tần Mục đã kêu Hà Tinh ngồi vào sau xe, bản thân cũng tiến vào trong xe, đóng cửa.

- Lái xe!

Tần Mục bất kể Đậu Đức biến sắc, lạnh lùng nói. Sau đó, hắn lại gọi một cú điện thoại, thanh âm sảng khoái cười nói:

- Chị Cố à, có thời gian không, từ khi chúng ta trở về kinh thành cũng chưa gặp nhau, có phải nên cho tiểu đệ một cơ hội không?

Cố Ngọc Ninh đồng ý, Tần Mục cười nói:

- Vừa vặn, hỏi chị Cố một chuyện, chị có biết Mộng Ngải Thiên Đường không? Đúng rồi, tôi phát hiện bên trong có rất nhiều nghi vấn. Đúng, chính là chỗ đó, hiện tại các bộ phận chấp pháp đã tiến vào, điều tra toàn diện.

Cố Ngọc Ninh vừa hỏi mấy câu, tiếng cười của Tần Mục càng phát ra sảng khoái:

- Nếu chị Cố chịu hỗ trợ, dĩ nhiên phải cám ơn rồi. Được, buổi tối gặp nhau.

Khi hắn đang gọi điện thoại, Đậu Đức đã thấy, cửa chính của Mộng Ngải Thiên Đường đã bắt đầu bị dán giấy niêm phong.

Trong một căn biệt thự xa hoa ở ngoại ô kinh thành, có một thanh niên chừng ba mươi tuổi, cầm điện thoại, tay khẽ phát run.

Đứng đối diện với hắn, là một người trung niên đeo mắt kiếng viền vàng, hào hoa phong nhã, nhưng thần sắc cung kính, ánh mắt khẽ nhìn xuống phía dưới, giống như không dám nhìn thẳng vào người thanh niên.

- Khốn kiếp!

Người thanh niên ném chiếc điện thoại xuống đất, vỗ bàn quát:

- Tên Tần Mục đó chán sống rồi sao! Ở Cửu Giang trêu chọc lão Dương gia còn chưa đủ, trở về kinh thành lại chọc vào Trương gia chúng ta, tiểu tử này muốn lên trời sao? Lực Quân, ông kêu mấy đơn vị kia bỏ qua đi, lập tức để Mộng Ngải Thiên Đường mở cửa lại, xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm!

- Nhị thiếu, chuyện này. . . Tôi thấy vẫn không thể qua loa.

Chu Lực Quân thấp giọng nói:

- Hiện tại Tần Mục vẫn lấy danh nghĩa của tổ hiệp tra, đây cũng là chỗ đau đầu của phụ thân ngài.

- Hừ! Nếu không phải hắn có danh tiếng này, tôi nhất định sẽ tìm người giáo huấn hắn một trận.

Người thanh niên tức giận đập bàn nói:

- Ông nói, chuyện này làm sao bây giờ? Ai cũng biết Mộng Ngải Thiên Đường do Trương Tử Bình này mở, Tần Mục này cố ý khiến ta mất mặt! Một tên quê mùa không biết từ nơi nào chui ra, dựa vào quan hệ với nhà lão Tần đã muốn gây chuyện với ta.

Chu Lực Quân mỉm cười, phân tích nói:

- Tôi thấy tên Tần Mục này rất có tâm kế. Hắn không phải người lớn lên trong kinh thành, bây giờ trở về, chỉ sợ cũng sẽ nhanh chóng tạo mối quan hệ của mình. Tôi đã hỏi thăm, chuyện này là do tên Đậu Đức của nhà lão Tần gây ra, muốn ra oai phủ đầu Tần Mục. Tôi chắc chắn, nội bộ nhà bọn họ cũng không yên ổn, nếu ngài bỏ qua, không truy cứu chuyện này, đồng thời khiển trách vị biểu đệ kia của ngài, tôi thấy, Tần Mục nhất định sẽ vội vàng chạy tới nịnh bợ ngài.

Trương Tử Bình nheo mắt, từ từ ngồi xuống ghế, tay phải đặt dưới cằm, như có điều suy nghĩ nói:

- Lạt mềm buộc chặt?

Chu Lực Quân gật đầu, nói:

- Tôi cũng đã nghiên cứu qua thủ pháp làm việc của Tần Mục, rất mạnh mẽ. Nói thật, trong đám công tử kinh thành chúng ta, người có thể so sánh với hắn không nhiều lắm.

- Hắn lợi hại như vậy sao?

Trương Tử Bình cười ha ha nói:

- Vậy tôi càng phải nhanh chóng kết giao. Lực Quân, ông nói xem, nếu Tần Mục thật sự giống như ông đã nói, tính toán kết giao với đám công tử kinh thành, vậy mục đích của hắn là gì?

Chu Lực Quân mỉm cười, phân tích nói:

- Tổ hiệp tra của Tần Mục đã đắc tội với hai thế lực không nên đắc tội. Một người là cục trưởng cục Lao động Ký Bắc Lưu Chân, một người là lão Dương gia bên Giang Bắc, tuổi còn trẻ đã gây thù chuốc oán nhiều, phía bên Tần gia cũng không muốn hắn quá mức xuất sắc, vẫn muốn hắn thu liễm một chút.

Trương Tử Bình gật đầu, nói:

- Giấu mũi nhọn ở kinh thành?

- Thoạt nhìn là như vậy.

Chu Lực Quân gật đầu:

- Có thể xem là một con sói trong đám công tử kinh thành.

Trương Tử Bình cười ha hả, phân phó nói:

- Lực Quân, ông đi chuẩn bị một chút, tôi thật sự muốn gặp tiểu tử này. Là sói hay là chó, chưa nói trước được.

Lửa giận của Trương Tử Bình đã giảm bớt, mặc dù Tần Mục không nể mặt hắn, nhưng chuyện này suy đến cùng vẫn xuất phát từ quản lý đại sảnh và Đậu Đức. Tần Mục lúc mới đầu cũng không nổi nóng, muốn bao nhiêu tiền đưa bấy nhiêu tiền, nếu không phải tên quản lý đại sảnh kia không biết điều, để cho người ta tự mình ra ngoài lấy tiền, Tần Mục có tức giận như vậy không? Chủ yếu nhất là, lại làm trò trước mặt nữ nhân! Công tử ca không sợ tiêu tiền, chỉ sợ mất mặt, Tần Mục tức giận, chung quy cũng có lý của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.