[Dịch]Thanh Quan

Chương 700 : Phản pháo. (1)




Nhưng mà Hàn Tuyết Lăng trực tiếp cự tuyệt phương pháp câu thông này, nàng là ngốc hay thông minh?

Cao Bằng mấy ngày qua tâm tính như ngồi trên xe cao tốc, chợt cao chợt thấp, nhất thời rất thấp nhất thời rất cao làm cho hắn không cách nào yên tâm được, lão gia tử có chiến trường của lão gia tử, Cao Phái có chiến trường của Cao Phái, Tần Mục cũng có cấp độ của Tần Mục, mà ở Bình Triêu hắn cũng có vấn đề cần mình đối mặt.

Xuống không tới một năm đã đụng phải cơ hội như thế, Cao Bằng dù có ngốc cũng biết trận tranh đấu này một khi thắng lợi ích thực tế lớn nhất chính là Tần Mục, nhưng chỗ tốt cũng có của hắn. Nhưng mà mình cứ chờ như vậy tuyệt đối không phù hợp với người quan trường gặp cơ hội, hơn nữa công lao dựa vào người khác tặng nghĩ như thế nào cũng không được tự nhiên.

Mấy ngày nay Cao Bằng vẫn đi làm như thường, tổ hiệp tra căn bản cũng không có ý định thế nào với Cao Bằng, huyện Bình Triêu mấy ngày nay không quá yên ổn, có ít người bắt đầu không ngừng chạy tới thị ủy, áp lực đè lên mỗi người, đều này nói rõ động tác của Tần Mục khiến người ta đau đớn.

Cho nên,Cao Bằng cảm giác mình cũng nên lộ thủ đoạn cường đại, nhưng mà rốt cuộc tới mức nào thì hắn còn không có nắm chắc nhất định, nghĩ tới đây hắn liên hệ với Tần Mục..

Cuốc điện thoại này giải trừ xấu hổ cho Tần Mục trong tình cảnh hiện tại, nghe Cao Bằng hàm hồ hỏi thăm, Tần Mục cười nói:

- Hiện tại em có thể không nhúng tay vào chuyện này rồi, tổ hiệp tra tổ hiệp tra, cũng không thể chỉ chăm chú vào một địa phương được, phải tiếp tục đi các nơi khác xem mới được.

Trong nội tâm Cao Bằng lộp bộp, Tần Mục đánh quá lớn bây giờ không đánh, không phù hợp với phong cách Tần Mục rồi. Hẳn lão gia tử và Tần Mục đã bố trí trận tuyến ở nơi nào khác rồi, nhưng Tần Mục nói phải đi điểm này làm hắn xoắn xuýt, tại Cửu Giang náo lớn như vậy chỉ là xao sơn chấn hổ à? Không đáng ah.

Tần Mục cảm nhận được Cao Bằng nghi hoặc, cười nói:

- Thất ca ah, chúng ta ở trên quan trường quá đắc tội với người không thể làm. Huyện ủy bên kia lực cản nhỏ một chút, thị ủy bên này em trẻ tuổi tư lịch còn ít, đã có chút không thể chịu được rồi.

Câu nói sau cũng là nhắc nhở, Cao Bằng hình như đã bắt lấy điểm này. Kỳ thật dựa tư lịch của hắn cũng nhìn ra đầu mối trong đó, nhưng mà hắn cảm thấy Tần Mục chơi lớn như thế vậy mà trực tiếp kéo một quan lớn từ kinh thành quay về, còn ý định dụ dỗ hắn ra.

Cao Bằng không nói lời nào, tâm tư đã dời sông lấp biển. Trách không được Tần lão gia tử đã nói một câu với Cao Bằng, Cao Bằng cũng nghĩ ngợi nhiều, có thể làm làm bộ trưởng vật tư, nhưng không thể làm bộ trưởng chủ chiến. Tâm tư cứ khoáng đạt thì tầm mắt sẽ lớn, có chút thiên tính phải thông qua rèn luyện mới được.

Bản thân Tần Mục toàn là mạo hiểm, nhưng mà dù mạo hiểm thì tâm tư của hắn cũng cẩn thận, bố cục đại khí. Mà cha con Cao Phái Cao Bằng tâm tư cẩn thận có thừa, chỉ cầu không qua không cầu có công.

Tư tưởng của Cao Bằng cũng từ từ cải biến, do dự nói:

- Tuồng vui này sao cho người khác tới hát?

Tần Mục cười rộ lên, nói ra:

- Thất ca, anh là phàm nhân, em cũng là phàm nhân, gia gia của chúng ta cũng là phàm nhân. Là phàm nhân sẽ có tư tâm, chúng ta có nhiều tư tâm, làm ầm ĩ lớn như vậy để cho người khác hái trái cây, có phải có chút không quá thích hợp hay không?

Cao Bằng bị Tần Mục dẫn vào mây mù bây giờ nghe xong cũng phát mộng, vốn cho rằng đã đuổi kịp bước chân của Tần Mục, thế nhưng mà trong nháy mắt lại bị Tần Mục bỏ ra thật xa. Hắn cười khổ nói:

- Lão Bát, em và anh khác nhau quá.

Tần Mục cười lên ha hả. Cao Bằng ngườ này có thể làm phụ trợ, chỉ có thể làm sâu sắc mạng lưới quan hệ của Tần Mục, trong mắt Tần Mục vẫn tương đối thích Quách Tự Tại, cẩn thận nhưng không nhát gan, ra tay cũng phi thường đúng chỗ. Lưu Đại Hữu cũng là loại hình ưa thích của Tần Mục, nhưng mà ở vị trí xông lên tuyến đầu.

Về phần Cao Bằng, hiện tại là thời điểm vi diệu, chỉ sợ Quách Tự Tại đã mở ra lỗ hỏng. Quách Tự Tại lúc này mới đi vài năm đã làm phó chủ tịch thành phố còn là thường ủy, không có quan hệ mạnh mẽ như Cao Bằng nhưng dựa vào chiến tích và Bạch Quang Lượng ủng hộ nên đánh ra chức vụ cao, Cao Bằng vẫn cần phải rèn luyện ở cơ sở mới được.

Cuối cùng Tần Mục không có cho Cao Bằng trả lời chính xác, chỉ nói cho hắn biết có chút cơ hội nên nắm chắc, nắm chặt sẽ quay người, không nắm chắc thì phải giữ gìn cái đã có, nhìn xem Cao Bằng có đốn ngộ hay không.

Cao Bằng cúp điện thoại xong lại cân nhắc, về đến nhà cũng bắt đầu cân nhắc, suốt cả đêm không ngủ, thời điểm buổi sáng rốt cuộc hắn đã nghĩ thấu, Tần Mục lúc này rời khỏi kỳ thật chính là cho mình cơ hội. Hắn đi thì cán bộ Tần hệ ở thành phố Cửu Giang thì mình có bối cảnh thâm hậu nhất, tại thị ủy có va chạm phe phái thì chỉ cần mình đứng ra, chỉ sợ sẽ có những người này đi ra ủng hộ chính mình, chỉ cần xuất ra chút đồ vật tự nhiên sẽ có người đi ra. Đây không phải nhìn trúng Cao Bằng hắn, mà là nhìn trúng Tần lão gia tử, Cao Phái. Tần Mục vừa đi thì uy hiếp lớn nhất của thành phố Cửu Giang chính là Từ Hồng Thanh ah! Tổ điều tra hấp tấp từ kinh thành tới phải có công lao mới về.

Tần Mục nhắc nhở đơn giản như vậy vì sao mình hiện tại mới nhìn ra? Nếu ở thị ủy tỉnh ủy còn làm thư ký, chính mình căn bản nháy mắt đã hiểu, vì cái gì đổi một chỗ thì sợ đầu sợ đuôi?

Hắn sửa chữa tài liêu một chút và mang đi tới tổ điều tra, thu được điện thoại của Cao Phái. Câu đầu tiên Cao Phái nói phi thường tiếc hận cho Cao Bằng, hắn cái làm phó chủ tịch huyện chỉ sợ còn phải thêm một hai năm nữa.

Tin tức này làm cho Cao Bằng phi thường khó hiểu, lão ba lúc này gọi điện thoại tới nơi cái này cho mình nghe là có ý gì? Mang cho hắn một câu nghi hoặc như thế, Cao Phái chỉ thở dài, mang theo chút giọng điệu tự giễu:

- Lão Cao gia chúng ta...

Sau đó Cao Phái cúp điện thoại khiến cho Cao Bằng có chút mây mù, lại bắt đầu cân nhắc.

Sở dĩ Cao Phái gọi điện thoại cho hắn không phải vì cái gì khcs, bởi vì tại thành phố Cửu Giang có người lộ tin tức cao tầng có người động, hơn nữa mục tiêu trực tiếp là Từ Hồng Thanh. Thời điểm Cao Bằng suy đi nghĩ lại thì thái độ của Từ Hồng Thanh đã lặng lẽ chuyển biến.

Ngày hôm sau vừa mới đi làm thì Từ Hồng Thanh gặp Tần Mục bàn một phen, nhưng mà lần này bàn chuyện mang theo hương vị khắc nghiệt, tổ hiệp tra giám thị có vấn đề, phải tiến hành hỏi thăm Tần Mục.

Trong lòng Tần Mục có chút thất vọng, Cao Bằng rốt cuộc vẫn quá mức bảo thủ, đưa cơ hội tốt cho hắn mà hắn lại vẫn có chút lo trước lo sau. Nếu nói Tần Mục không có xem hiểu Cao Bằng đó là bởi vì hắn và Ông Văn Hoa mới vào Tần gia, Cao Bằng đầu tiên tỏ vẻ thân cận, bộ dáng rất có nắm chắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.