[Dịch]Thanh Quan

Chương 683 : Nữ họa. (2)




Lời của Tần Mục thật lãnh khốc vô tình, nhất là thái độ đem nhóm người của Đức gia cho rằng quân cờ tùy thời bị ném quên, làm trong lòng Tây Môn Nhạn dị thường khó chịu, sắc mặt ngày càng âm trầm.

- Đừng nghĩ đem con dao của cô tiếp tục uy hiếp tôi.

Tần Mục nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của nàng, đột nhiên cảm thấy có chút muốn cười, cô gái này thật thú vị. Hắn đi tới bên giường, mở cặp công văn lấy một phần văn kiện nói:

- Đây là đơn xin phép tham gia huấn luyện bảo tiêu đặc chủng của quốc gia, có thời gian thì điền vào đi.

Tây Môn Nhạn cắn môi nói:

- Đây xem như thu mua?

Tần Mục khoát tay nói:

- Chỉ là đồng giá trao đổi.

Sắc mặt Tây Môn Nhạn phức tạp vươn tay ra, nàng biết chỉ cần mình tiếp nhận phần văn kiện này, như vậy đại biểu thỏa hiệp với Tần Mục, phải tùy theo hắn an bài.

Vừa lúc đó cửa phòng đột nhiên mở ra, thần sắc Hàn Tuyết Lăng lạnh lùng đi vào, quân giày giẫm mạnh, dáng vẻ như nổi giận đùng đùng.

Hàn Tuyết Lăng là vợ của Tần Mục, trong lòng Tây Môn Nhạn không khỏi hoảng hốt, vội vàng cầm lấy phần văn kiện nói tiếng xin lỗi, sau đó chạy ra ngoài, nhưng động tác có chút xấu hổ làm Hàn Tuyết Lăng lại híp mắt lên.

Trong lòng Tần Mục cao hứng, nếu không phải nàng đến đúng lúc, có lẽ hắn còn phí thêm thời gian thuyết phục Tây Môn Nhạn. Chẳng qua thần sắc trên mặt Hàn Tuyết Lăng có chút không đúng, đợi khi Tây Môn Nhạn rời đi, hắn đóng cửa phòng quay đầu cười nói:

- Làm sao vậy, ai chọc giận em sao?

- Ai chọc tôi sao? Tần Mục, anh thật biết hỏi ah!

Hàn Tuyết Lăng thở phì phì ngồi xuống, chỉ vào cửa phòng nói:

- Bàn việc thì bàn việc, nói chuyện thì nói chuyện, vì sao phải đóng cửa phòng?

Tần Mục bật cười, chẳng trách Tây Môn Nhạn hoảng sợ bỏ chạy. Hắn cười ôn hòa nói:

- Nếu anh muốn làm chuyện xấu, em phải dùng chìa khóa để mở cửa.

Nghe lời nói của hắn, Hàn Tuyết Lăng bật cười, trong lòng có một câu không nói ra thật không thoải mái. Nàng đi tới bên cạnh hắn, phủi phủi trước người hắn, giống như muốn phủi sạch hương vị son phấn dính trên người Tần Mục cho sạch sẽ.

Tần Mục nghi hoặc nhìn nàng, nàng lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Tần Mục, em hỏi anh chuyện này.

- Có câu hỏi gì anh cũng hoan nghênh.

Tần Mục gật đầu, ngữ khí nói chuyện của nàng thật sự kỳ quái.

Hai tay nàng xoa nhẹ lên góc áo quân trang, thấp giọng nói:

- Ở bên ngoài anh có nhi đồng hay không?

Tần Mục nhất thời ngạc nhiên, nàng hỏi như vậy thật quá sáng ý. Bằng năng lượng của Hàn gia, chỉ sợ mấy cô bạn gái của hắn đã bị điều tra rõ ràng, hắn cũng không giấu diếm, lắc đầu nói:

- Còn chưa có. Mọi người không có thời gian ở chung một chỗ, đã thật lâu không gặp mặt, đâu dễ dàng có nhi đồng?

Hàn Tuyết Lăng nghe được thân thể chợt run lên, cắn môi ngẩng đầu, hung hăng trợn mắt liếc hắn.

Hàn Tuyết Lăng nhìn thấy Tần Mục sững sờ, nhịn không được dùng sức đập vào lồng ngực của hắn, cả giận nói:

- Anh không có lương tâm hay sao?

Tần Mục bị nàng đánh bật lui ra sau vài bước, im lặng đi tới đầu giường cầm cặp công văn muốn đi ra khỏi phòng.

Hàn Tuyết Lăng tức giận quát:

- Anh muốn đi đâu?

Tần Mục nhếch môi, nói:

- Còn có chút công tác chưa xong, tối nay anh không về, em ở lại đây nghỉ ngơi đi.

Nói xong hắn đi tới bên bàn cầm lên bật lửa.

Hắn vừa quay người lại, Hàn Tuyết Lăng đã lặng yên đi tới trước mặt của hắn, vẻ mặt xấu hổ lẫn tức giận, giang rộng hai tay trừng mắt quát:

- Anh có ý tứ gì? Tần Mục!

Tần Mục đau đầu, có chút xấu hổ nhìn cửa phòng, nói:

- Em ở lại đây nghỉ ngơi đi.

Nói xong Tần Mục muốn đi ra ngoài. Hôm nay biểu hiện của Hàn Tuyết Lăng rõ ràng có chút không bình thường, tránh né chuyện có thể phát sinh, trong lòng Tần Mục chỉ nghĩ làm sao rời đi thật nhanh.

Hàn Tuyết Lăng cắn môi, nhìn thấy trên trán Tần Mục rịn mô hôi lạnh, vẻ mặt cười cười, từ kẽ răng hộc ra một câu:

- Có phải vì tôi đánh vỡ chuyện tốt của anh, nên bây giờ có ý định đi tìm Tây Môn Nhạn hẹn hò?

Tần Mục vốn không có quan hệ gì với Tây Môn Nhạn, cho dù ban đầu Tây Môn Nhạn có ý tứ hấp dẫn hắn, nhưng đã bị hắn nghiêm khắc cự tuyệt. Hiện giờ cách nói chuyện của Hàn Tuyết Lăng làm cho Tần Mục bất đắc dĩ ngồi xuống sô pha, châm điếu thuốc nói:

- Tuyết Lăng, những gì em làm ở Cửu Giang nói thật đã giúp anh rất nhiều, chuyện này anh cần cảm tạ em. Nhưng đừng nói là không có hay là có, em ngờ vực lung tung không bằng chứng thì anh không chấp nhận được.

Hàn Tuyết Lăng thấy Tần Mục đã ngồi xuống, sắc mặt dịu đi không ít, cởi áo khoác treo lên giá áo, lộ ra bộ đồ màu xanh cỏ bên trong. Nàng ngồi xuống giường, vuốt vuốt nhẫn cưới trên tay, thanh âm có chút khàn khàn nói:

- Tôi còn nói oan cho anh sao?

Những lời này có chút hương vị như chua xót, Tần Mục thở ngụm khói vừa định bài bác, chợt nghĩ tới nhóm người Lưu Đan, liền trầm xuống, không nhìn nàng.

Hàn Tuyết Lăng nói ra lời này, thở dài thật sâu, không nói tiếng nào, cũng không biết trong lòng nàng suy nghĩ chuyện gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tần Mục không nói chuyện, Hàn Tuyết Lăng cũng im lặng. Gạt tàn đã đầy, trong miệng Tần Mục cảm giác thật khô khốc vô cùng.

Không khí trầm mặc như vậy vượt ngoài ý liệu của Tần Mục, hắn ho khan một tiếng, nói:

- Anh ra ngoài đi dạo một chút, có chút đói bụng.

Hàn Tuyết Lăng vốn chuẩn bị đặt bài xuống, hai người kết hôn đã hơn một năm nhưng chưa từng động phòng, người khác không biết quan hệ vi diệu giữa bọn họ, cả ngày chỉ thúc giục họ nhanh chóng sinh em bé. Nhưng sự kết hợp của hai người là kết quả chính trị, cho dù trong thời gian này ở chung, Hàn Tuyết Lăng đã thay đổi cách nhìn về Tần Mục, nhưng câu nói ngày trước “sau khi kết hôn hai chúng ta không được hỏi tới chuyện riêng đối phương”, đây là lời nói của chính nàng, Tần Mục cũng có ý kiến như thế, hiện tại nếu nàng nói ra lời nào khác, chẳng phải sẽ bị Tần Mục xem nhẹ hay sao?

Tần Mục muốn đi, Hàn Tuyết Lăng chợt nhảy dựng lên, nói:

- Vừa lúc tôi cũng chưa ăn cơm, không bằng anh mời tôi cùng ăn đi chứ.

Tần Mục kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, thẳng tới khi thấy vẻ mặt nàng ửng đỏ, không biết xuất phát từ tâm lý gì, nàng đi tới bên cạnh đưa tay véo vào hông hắn, khiến gương mặt hắn không ngừng vặn vẹo.

- Đau sao? Tôi không có dùng sức nha.

Nàng vừa nhìn thấy diễn cảm của hắn cũng có chút hoảng sợ, chẳng lẽ huấn luyện thời gian quá dài, ngay bàn tay nặng nhẹ cũng không biết hay sao?

Nhìn nàng muốn vén lên áo của mình, hắn vội vàng tránh né nói:

- Không có gì không có gì, chỉ là có chút trật gân thôi, nếu muốn ăn cơm thì cùng đi, anh mời. Nhưng nói trước, đừng đòi ăn thứ đắt tiền, anh dùng tiền riêng, không thể báo cáo lên trên.

Hàn Tuyết Lăng bật cười, dùng sức giẫm chân nói:

- Anh cứ bần đi, từ khi nào biết học được mồm mép láu lỉnh vậy? Có phải anh thường trà trộn với mấy cô gái kia, đều nói chuyện như vậy, chỉ sửa đổi một chút trước mặt tôi đi?

Lại nhắc tới đề tài này, Tần Mục không lời để nói, cầm áo khoác đưa cho nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.