[Dịch]Thanh Quan

Chương 675 : Tránh hiềm nghi thôi.




Đức gia nghe xong lời đề nghị của nàng, nhắm mắt lại suy nghĩ thật lâu, vỗ đùi nói:

- Được, cứ làm như thế. Cháu đi liên hệ với Âu Quan Tiến, chúng ta gặp mặt.

Bọn họ còn đang thương lượng đi tìm Âu Quan Tiến, hi vọng Tần Mục bỏ qua Đức gia, bên kia Âu Quan Tiến bị điện thoại làm phiền đau đầu, giận dữ tắt máy, dặn thư ký có người tìm hắn thì nói hắn đã ra ngoài.

Người hỏi thăm tin tức, muốn đi cửa sau, muốn nịnh bợ…trong đầu Âu Quan Tiến chỉ còn tên của Tần Mục, ngay cả người có quan hệ đối địch trên thương trường cũng thả ra tin tức muốn ngồi xuống nói chuyện với hắn, hòa dịu một chút mâu thuẫn.

Hắn là người thông minh, tự nhiên cảm giác được hương vị không tầm thường bên trong. Tuy rằng Âu gia đã cưới con gái cả của Tần lão gia tử, nhưng Tần lão gia tử đã có nghiêm lệnh, lúc trước khi họ chọn lựa tiến vào thương trường, thì Tần lão gia tử sẽ không sử dụng lực lượng trong chính đàn đến trợ giúp bọn họ. Điểm này Tần lão gia tử đối xử bình đẳng, khi Cao gia tiến vào chính đàn thì lão gia tử đã ra lệnh không được can thiệp vào ngành kinh thương. Tuy lúc Âu Quan Tiến còn trẻ tuổi từng làm công tác viên chức một hai năm trong văn phòng dưới huyện, nhưng lại không có tiền đồ, cuộc sống buồn bực, vì vậy mới bỏ chính mà dấn thân vào thương trường.

Một hai năm rèn luyện làm cho Âu Quan Tiến có chút mẫn cảm đối với chính trị. Bây giờ hắn trở thành người quản lý hiện tại của Âu gia, làm cho hắn càng thêm hứng thú giao tiếp với quan trường. Vì vậy hiện tại Cửu Giang sóng ngầm mãnh liệt, ánh mắt Âu Quan Tiến lập tức nhắm ngay chuyện Tần Mục cùng Phó Ngọc Bình cùng nhau đến thị sát khu phong cảnh.

Tần Mục có ý tưởng! Đây là trực giác của Âu Quan Tiến, tuy rằng hắn đã sớm nhận được tin tức Tần Mục đảm nhiệm chức chủ nhiệm tổ hiệp tra, nhưng cũng giống như đại bộ phận mọi người, đem lần thị sát này chỉ là mạ vàng mà thôi. Nhưng theo tình thế bên tỉnh Ký Bắc mà xem, Tần Mục rõ ràng đem theo đao đi xuống, nói không chuẩn sẽ cắt cho ai một đao. Một đao của tổ hiệp tra, sẽ xuyên sâu vào trong thịt, nói không chừng còn rơi cả xương cốt.

Cho nên hắn có chút hối hận khi đó vì muốn gầy dựng mối quan hệ nhân mạch thêm sâu sắc mà trực tiếp hẹn gặp Tần Mục trong Thủy Thượng Hoàng Cung. Chuyện xảy ra một đêm kia hiện tại làm Âu Quan Tiến vẫn còn sợ hãi, thủ đoạn của cậu em họ kia thật đúng là quá độc ác, cả một sản nghiệp lớn như vậy tùy tiện gọi tới mấy xe quân đội thì đã đập phá sạch sẽ, đến bây giờ trong thành phố còn chưa truyền ra tin tức phải giải quyết như thế nào.

Âu Quan Tiến lấy ra chiếc di động khác, nếu không có quan hệ gần gũi sẽ không ai biết dãy số di động này của hắn. Ai ngờ được hắn vừa mở ra điện thoại đã nghe tiếng chuông vang lên.

- Mẹ nó, không có việc gì tìm việc phải không?

Âu Quan Tiến chỉ hận thời gian có thể quay ngược lại lúc Tần Mục chưa đến Cửu Giang thì tốt hơn. Hắn thà rằng không cần kéo quan hệ với mấy khoa trưởng kia, cũng không muốn rơi vào tình trạng như bị nướng trên lửa như bây giờ, cảm giác này thật quá khổ sở.

Người gọi điện chính là Thạch Trường Nhạc. Trước kia Âu Quan Tiến luôn vội vàng kéo quan hệ với hắn, làm sao còn nghĩ ngợi tâm tình có tốt hay không. Nhưng hôm nay trong lời nói của Thạch Trường Nhạc mang theo chút hương vị như nịnh bợ, đem chuyện xảy ra ở Thủy Thượng Hoàng Cung ngày đó hỏi thăm lại một lần, thậm chí còn quan tâm hôm đó Âu Quan Tiến có bị tổn thương gì hay không.

Điều này làm cho Âu Quan Tiến có chút hiểu được, chỉ sợ bên Tần Mục sẽ có hành động lớn, hoặc là chuyện Thủy Thượng Hoàng Cung lâm vào tử cục, Thạch Trường Nhạc không có biện pháp giải quyết, vì vậy phải dùng phương pháp này muốn thăm dò tin tức của Tần Mục, ám chỉ Âu Quan Tiến giúp đỡ mới không uổng tình nghĩa kết giao nhiều năm giữa đôi bên.

Khách khí trò chuyện xong với Thạch Trường Nhạc, Âu Quan Tiến còn chưa kịp mắng thì điện thoại lại vang lên, chính là thư ký Tiểu Khả của hắn. Trong ngày thường hắn vẫn gọi Tiểu Khả ra ngoài liên lạc cảm tình, bình thường đều thoái thác viện cớ không đi, nhưng hôm nay vì sao lại vội vàng gọi điện thoại đến cho hắn? Âu Quan Tiến nhớ rõ tiểu Khả chưa từng chủ động gọi vào dãy số này cho hắn bao giờ.

Sau điện thoại của tiểu Khả, lại đến cục bảo vệ môi trường, cục xây dựng, khoa ủy vân vân đều tìm hắn, số điện thoại riêng tư không biết vì sao lại biến thành điện thoại làm ăn hàng ngày. Âu Quan Tiến tức giận tắt máy, rút pin, điện thoại reng một tiếng tắt lịm.

Lần này xem ra động tĩnh thật lớn, Tần Mục tạo nên không ít bọt sóng ah! Âu Quan Tiến cau mày, xem như bất cứ giá nào, nhìn thử Tần Mục sẽ cùng tôn đại thần nào va chạm ra hoa lửa, hắn lại mở ra điện thoại lần nữa.

Đây là một loại tâm lý mâu thuẫn, trong lòng hắn phiền muộn bị điện thoại gây rối không ngừng, nhưng vẫn hưởng thụ cảm giác này, dục vọng của con người nhiều khi thật không lời nào để nói.

- Reng…tam ca, tôi là Tần Mục đây. Ha ha, có rảnh không, có thời gian ra ngồi một chút chứ?

Tiếng cười sang sảng của Tần Mục truyền tới.

Âu Quan Tiến có chút đau đầu nói:

- Lão bát, cậu đang làm gì đây chứ? Cậu có biết hay không, mấy ngày nay tôi bị điện thoại phiền muốn chết.

Tần Mục cười nói:

- Điều này nói rõ nhân mạch của tam ca trong Cửu Giang rộng lớn, anh xem đi, điện thoại tôi mở cả ngày có ai gọi tới đâu, tôi sợ uổng phí tiền điện thoại nên mới gọi cho anh đây.

Âu Quan Tiến bật cười, thật ra Tần Trữ cũng rất thích Tần Mục, trong con cháu đời thứ ba cũng chỉ có Tần Tĩnh luôn nhìn Tần Mục không vừa mắt, tuy nói do rối rắm ích lợi không thiếu, nhưng mấy năm nay Tần Mục làm ra những sự tình kia ai cũng nhìn thấy, chẳng những lão gia tử ngày càng xem trọng Tần Mục, ngay cả Cao gia cũng nhìn Tần Mục với ánh mắt khác, điều này nói rõ trọng tâm con cháu đời thứ ba đang dựa vào Tần Mục, người có chút ánh mắt đều hiểu được vấn đề bên trong đó.

Hai người trò chuyện chốc lát, Tần Mục lại nói:

- Gần đây có nghe được tin tức thất ca hay không? Anh xem, với thân phận hiện tại của tôi, không tiện gọi điện cho anh ấy, trong chuyện chính sách thật sự khó nói. Thật vất vả mới đến Cửu Giang, thật mong anh em chúng ta có thể cùng ngồi xuống nói chuyện một chút ah.

Âu Quan Tiến cân nhắc câu nói này, lần trước Tần Mục nhắc tới Cao Bằng, liền xảy ra chuyện Thủy Thượng Hoàng Cung, bên trong thật có chút hương vị. Hắn ho khan một tiếng, nói:

- Gần đây lão thất xảy ra chút sự cố, cậu không nghe nói hay sao?

Tần Mục lập tức nói:

- Tam ca, nếu bên kia xảy ra sự cố, vậy xem như tôi không hỏi, tránh hiềm nghi, tránh hiềm nghi mới được.

Tránh hiềm nghi? Bằng vào quan hệ giữa Tần Mục cùng Cao Bằng còn có thể tránh hiềm nghi? Đánh chết Âu Quan Tiến cũng không tin. Mấy năm nay ai cũng nhìn ra Tần Mục là người trọng tình nghĩa, lúc trước quay về Tần gia, Cao Bằng là người đầu tiên đón nhận mẹ con Tần Mục, lúc này Tần Mục mới nói tránh hiềm nghi, lừa quỷ sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.