[Dịch]Thanh Quan

Chương 667 : Kiếm đầu tiên. (1)




Cách thành phố Cửu Giang chừng 80km là một dãy núi liên miên phập phồng. Cửu Giang kề cận vùng sông lẫn vùng núi, có thể nói là gặp được địa lý may mắn, phong cảnh hợp lòng người.

Tục ngữ nói sống trên núi dựa núi, sống dưới nước kiếm ăn dưới nước, có được đồi núi tú lệ dựa theo con sông Mẫu Thân mênh mông, ban lãnh đạo thành phố Cửu Giang lại xây dựng thêm theo phong cảnh bên trên, thật sự đáng giá khen ngợi. Tần Mục không cần phải dùng ánh mắt đời sau mà xem, chỉ dùng ánh mắt hiện tại nhìn thấy công trình xây dựng, đã biết ý niệm khai phát khu du lịch Cửu Giang không bao lâu nữa sẽ trở thành điểm tựa cho cả nước học tập.

Mà người đưa ra kế hoạch này chính là vị phó bí thư thành ủy của Cửu Giang Phó Ngọc Bình. Năm nay bà đã năm mươi mốt tuổi, đứng ở vị trí này cũng thật khó khăn tiếp tục đột phá, nhưng bởi vì trong nhiệm kỳ làm ra được danh tác kinh thế hãi tục như vậy, mới khiến cho bà rơi vào trong ánh mắt của tỉnh ủy, trở thành nhân vật được đề cử đại biểu cho đại hội nhân dân toàn tỉnh.

Đứng ở lối vào công trình khai phát cảnh điểm, Phó Ngọc Bình chỉ vào công nhân đang thi công cách đó xa xa, lớn tiếng nói:

- Tần chủ nhiệm, một khi công trình này thành công, từ địa phương chúng ta đang đứng đi thẳng lên đỉnh núi, sẽ phát hiện được hoa viên khu khai phát, từ trên cáp treo nhìn xuống, là dãy núi mênh mông vô bờ xanh biếc cùng màu sắc rực rỡ của hoa viên.

Tần Mục gật gật đầu, thật hứng thú quan sát một phen, cười nói:

- Quốc gia còn chưa có công trình như vậy, hơn nữa còn thật khí phách, các vị vì quốc gia khai thác một con đường phát triển thật mới ah.

Không giống như suy nghĩ của Hoàng Đào Ba, Phó Ngọc Bình không có quan hệ gì với Tần Mục, thậm chí trước khi tổ hiệp tra đến căn bản còn không biết Tần Mục là ai, vì vậy đối với việc Tần Mục điểm danh cho bà dẫn dắt hắn đi tham quan hạng mục du lịch trong trù hoạch, trong lòng luôn có cảm giác nghi hoặc như tai họa sắp buông xuống. Lần đầu tiếp xúc, Phó Ngọc Bình đương nhiên không quá xem trọng vị chủ nhiệm còn nhỏ hơn con của bà vài tuổi kia, vì vậy nói chuyện cũng không quá rõ ràng.

Nhưng bà thật không ngờ Tần Mục mở miệng lại dùng giọng quan, theo phạm vi lớn khẳng định tầm quan trọng của việc Phó Ngọc Bình chủ trì công trình xây dựng này, trực tiếp đưa ra định ngữ “gương mẫu trong cả nước”. Không cần quản tới chuyện khác, chỉ cần Tần Mục bình yên quay về thủ đô, chiếc mũ Phó Ngọc Bình có gan thực hành, dũng cảm khai phá sẽ được tặng xuống dưới, bên tỉnh ủy chỉ sợ cũng phải xem xét trọng lượng lời nói của tổ hiệp tra.

Xét lại những người từng tham dự tổ hiệp tra, chức vị cao nhất là bí thư huyện ủy bước lên trên, kém hơn phó bí thư thành ủy không chỉ một cấp bậc. Nhưng chính bởi vì như vậy, thủ đô mới lo loắng những nhân viên cơ sở rất ít tiếp xúc cong nhiễu bên trong thượng tầng, trực tiếp sử dụng hình tượng nghé con không sợ cọp của họ, hoặc là nói sự thẳng thắn dưới khi giao tiếp dưới quần chúng cơ sở, xem như cho tổ hiệp tra làm đá thử vàng. Hơn nữa danh hào tổ hiệp tra lần này là lần đầu tiên xuất ra, vô luận kết quả như thế nào, thủ đô sẽ phi thường xem trọng, thanh âm sẽ phi thường rõ ràng.

Tần Mục nói xong nhìn Phó Ngọc Bình gật gật đầu, tự mình đi vào hiện trường thi công trước. Một nhóm người đi tới quan khí mười phần, lại có Phó Ngọc Bình đi theo, nhân viên canh cửa cũng không hề ngăn trở.

Tần Mục thầm cười một tiếng, vừa rồi động tác hắn khẳng định Phó Ngọc Bình là xem như mai phục trước. Tục ngữ nói, không sợ lãnh đạo mắng, chỉ sợ lãnh đạo thổi phồng. Lãnh đạo há miệng liền mắng chửi người, đó nhất định là cách nói nén xuống trước sau đó bốc lên cao, nhưng nếu ngay ban đầu lãnh đạo thổi phồng công tác của anh, mặt sau sẽ phi thường đả thương người.

Cho nên Tần Mục thổi phồng Phó Ngọc Bình vài câu, cho bà lòng hi vọng cùng nỗi bất an. Phụ nữ trong chính đàn thường là có được lực mẫn tuệ cùng trực giác hơn phụ nữ bình thường, cho nên Tần Mục có thể khẳng định hiện tại tâm tư Phó Ngọc Bình không ngừng lo lắng, đoán không được mạch đập của hắn.

Cứ để cho bà suy đoán đi, Tần Mục cũng không có ý nghĩ đi nhắm vào người phụ nữ còn lớn tuổi hơn mẹ của mình, cứ để cho bà tự mình suy đoán một chút, sau đó mình lại xuất chiêu một chút, như vậy có thể lập tức bắt lấy được yếu điểm.

Tần Mục, Phó Ngọc Bình, Hoàng Đào Ba, Tây Môn Nhạn mang theo vài người phụ trách công trình này chậm rãi đi lên cao. Những người này ngày thường làm sao có cơ hội rèn luyện như vậy, không bao lâu đã mồ hôi ướt đẫm thở hồng hộc. Tuy Tần Mục cảm giác không dễ chịu, nhưng dù sao còn trẻ tuổi, có chút rèn luyện, vẫn còn chịu đựng được, quay đầu hỏi Phó Ngọc Bình:

- Phó bí thư, gióng trống khua chiêng phát triển du lịch như vậy, những cư dân ở trong núi này phải xử lý thế nào, có ổn định cho họ hay không?

Tần Mục chỉ là thuận miệng nghi vấn, nhưng trong lòng Phó Ngọc Bình lại lộp bộp, hồi đáp:

- Khu núi rừng này rất ít người ở lại, chỉ có vài người đã già chuyên giữ rừng. Vốn theo kế hoạch chúng tôi an bài cho họ chút công tác trong cảnh khu, nhưng họ nói đời này đã quen sống nơi núi rừng, vì vậy dời lên đỉnh núi ở lại.

Nói xong Phó Ngọc Bình đưa tay chỉ lên ngọn núi nhỏ không cao, đứng ở vị trí này có thể lờ mờ chúng kiến có vài nhà gỗ nhỏ dựng lên nơi đó.

Tần Mục lại khen ngợi một câu, khen ngợi Cửu Giang tôn trọng nhân dân, không làm ra hành động gây khó dễ dân chúng, đúng là cách giải quyết dân chủ. Phó Ngọc Bình không ngừng lo lắng, có nên tìm bạn bè trong tỉnh ủy hỏi thăm rõ tính tình của vị Tần chủ nhiệm này hay không.

Đoàn người đi lên thêm một chút, Tần Mục cũng có chút mệt mỏi, liền gọi mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó tìm khối núi đá ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên công trình xây dựng. Phó Ngọc Bình ngồi cách Tần Mục không xa, phương tiện hội báo công tác.

Tần Mục gật gật đầu, nhìn Hoàng Đào Ba nói:

- Đồng chí Đào Ba, anh xem, ở trong này hoàn toàn có thể nhìn thấy được tình huống thi công bên dưới. Chúng ta đi một chuyến dù sao cũng nên mang theo một ít đồ vật trở về. Như vậy đi, anh cùng Nhạn tử lấy cameras chụp ảnh, đây là kinh nghiệm phi thường quý giá ah.

Tần Mục vừa nói như thế mọi người đều hiểu được là có ý gì. Gọi hai nhân viên tổ hiệp tra tránh ra xa, rõ ràng muốn cùng phó bí thư nói chút chỉ thị mà người khác không thể nghe được. Nhóm cán bộ đi theo đều đi theo giới thiệu bố cục cảnh điểm với hai người Hoàng Đào Ba, vừa nói vừa đi theo hai người ra xa xa, nhường lại không gian tương đối yên lặng cho Tần Mục cùng Phó Ngọc Bình.

Nhìn thấy bóng lưng mọi người rời khỏi, Tần Mục thở dài một tiếng, nói:

- Phó bí thư, lúc trước khi xây dựng cảnh điểm này, có người nào đưa ra lời dị nghị gì hay không?

Đến đây! Nguyên lai vẫn đang chờ ở chỗ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.