[Dịch]Thanh Quan

Chương 655 : Đến Thủy Thượng Hoàng Cung




- Tây Môn tiểu thư thật nôn nóng?

Tần Mục uống hớp trà, nở nụ cười.

- Nếu đã ở chung nơi đất khách, tôi nghĩ anh hẳn càng nôn nóng hơn so với tôi.

Sắc mặt Tây Môn Nhạn lạnh lùng, tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng nếu buộc nàng kéo da mặt đi hỏi, nàng làm không được. Huống chi Đức gia đã mở miệng muốn nàng bảo hộ an toàn cho Tần Mục, nàng hẳn nên thực hiện chức trách của một bảo tiêu.

Tần Mục gật gật đầu, nói:

- Chứng thật là như vậy. Nhiều khi không biết so với biết càng đáng sợ hơn.

Sau đó hai người cũng không tiếp tục nói chuyện, đợi sau khi đồ ăn đưa lên, Tần Mục gọi Phùng Thiệu Nguyên xuống lầu ăn cơm.

Đợi sau khi Phùng Thiệu Nguyên đi xuống, vừa nhìn thấy Tây Môn Nhạn diễn cảm thoáng ngơ ngác, Tần Mục lơ đễnh, gọi Phùng Thiệu Nguyên ngồi xuống. Đợi hắn ngồi xong, Tần Mục bắt đầu hỏi thăm chuyện đêm hôm qua.

- Bọn họ…

Phùng Thiệu Nguyên lăn lộn khá nhiều, tự nhiên hiểu được điều gì nên nói điều gì là không nên:

- Lái hai chiếc xe đón đi bạn của ngài, nhìn qua thật quan tâm.

Tần Mục nhướng mày, Phùng Thiệu Nguyên này không tệ, nói chuyện có cảm giác như che giấu nửa phần, rất có tiền đồ. Nếu làm lái xe cho một vị lãnh đạo trong đại viện, chỉ cần hỗn vài năm nói không chuẩn có thể trở thành cán bộ khoa cấp. Nhưng Phùng Thiệu Nguyên là thương nhân, vào niên đại này nhận thức tiền còn quan trọng hơn là nhận thức quyền.

Nghe xong câu nói của Phùng Thiệu Nguyên, Tần Mục gật đầu:

- Tôi an tâm, có mấy người bạn kia ra mặt điều hòa, chuyện này hẳn rất nhanh là có thể giải quyết.

Ba người đang ăn cơm, di động của Tần Mục vang lên, Hàn Tuyết Lăng cùng Chu Chí Quân đã đến ngoài khách sạn, gọi Tần Mục đi ra đón.

- Anh có vài người bạn, ngay trong phòng ăn khách sạn, em cùng Chu đại ca vào đây đi.

Tần Mục cười nói. Lẽ ra với quan hệ với Hàn Tuyết Lăng hắn nên đi đón, nhưng giờ phút này hắn mang danh nghĩa chủ nhiệm tổ hiệp tra, nếu hắn đi ra bị người có ý chí nhìn thấy, nói không chừng sẽ có lời đồn khác. Tần Mục không khờ dại cho rằng nếu Đức gia đã tìm được mình mà một ít thế lực khác vẫn không có năng lực này, vậy thật khó tin, vì vậy hắn liền bãi cái giá, cũng không để người khác nắm bắt được bím tóc của mình.

Hàn Tuyết Lăng nghe xong ngữ khí của Tần Mục, có chút căm giận tắt điện thoại nói:

- Chu thúc, chú xem hắn đi, còn không biết đi ra nghênh đón.

Chu Chí Quân ôn hòa cười nói:

- Trên địa phương chúng ta hẳn nên phối hợp công tác của chính phủ.

Hàn Tuyết Lăng chỉ nhỏ hơn hắn mười tuổi, gọi chú làm cho hắn có chút không được tự nhiên, vì vậy nói:

- Trưởng bối luận theo trưởng bối, chúng ta dựa theo tuổi tác mà luận đi, gọi Chu đại ca là được.

Hàn Tuyết Lăng bật cười, nói:

- Em đã đáp ứng Chu gia gia, đến lúc đó anh phải gọi em là giáo quan, sẽ lớn hơn anh một bậc.

Nói xong hai người đều cười, dựa theo lời nói của Tần Mục đi qua đại sảnh khách sạn, đến phòng ăn bên trong.

- Đúng rồi, Chu đại ca, lần này đến đây sao không nhìn thấy chị dâu?

Hàn Tuyết Lăng vừa đi vừa hỏi.

- Việc này…

Chu Chí Quân hoàn toàn không còn phong cách của một quân nhân, nói:

- Tạm thời còn chưa kết hôn.

- Không phải đâu, vậy mà Chu gia gia còn không thúc giục anh sao?

Ánh mắt Hàn Tuyết Lăng trợn tròn, lúc trước nàng bị ông nội buộc gả cho Tần Mục, mặc dù có chút hảo cảm với hắn nhưng còn chưa đến mức nhất định phải lấy hắn.

- Chờ sau khi quân khu Ký Nam lấy được danh hiệu thứ nhất trong đại luyện binh cả nước, tôi sẽ kết hôn!

Chu Chí Quân điển hình là quân nhân bị yêu cầu thật nghiêm khắc, nói chuyện thật chính khí.

Hàn Tuyết Lăng nở nụ cười, nói:

- Chỉ bằng những lời này của Chu đại ca, thoạt nhìn em cũng phải ở lại Ký Nam một thời gian.

Nàng thở dài, thật tinh quái nhìn Chu Chí Quân:

- Nếu Chu gia gia bởi vì em không ở Ký Nam, khiến quân khu Ký Nam không lấy được danh hiệu thứ nhất cả nước, sau này gặp mặt liền mắng em, em thật sự là ăn không tiêu.

Chu Chí Quân cười nói:

- Lòng tự tin của em rất lớn ah.

Hàn Tuyết Lăng bĩu môi, không giải thích, chỉ riêng bản lĩnh của nàng, phải biết ở trong quân khu nàng dư sức lấy được vị trí huấn luyện viên hàng đầu.

Hai người cười nói đi vào phòng ăn, liếc mắt liền thấy được Tần Mục đang ngồi bên trong.

- Tần Mục!

Biểu tình mỉm cười của Hàn Tuyết Lăng nháy mắt biến thành lạnh lẽo, trực tiếp nhìn qua Tây Môn Nhạn. Về phần Phùng Thiệu Nguyên trực tiếp bị nàng xem thường không thấy.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ đứng lên đi tới trước mặt hai người, vươn tay với Chu Chí Quân cười nói:

- Tần Mục, gặp anh thật cao hứng!

Tần Mục không hỏi thăm tên của Chu Chí Quân, có thể đi cùng Hàn Tuyết Lăng nói thế nào cũng phải là cán bộ phó đoàn cấp.

Chu Chí Quân cũng mỉm cười vươn tay, nắm tay Tần Mục tự giới thiệu:

- Chu Chí Quân.

Họ Chu! Tần Mục nhất thời hiểu được, Chu Chí Quân hẳn là người thân của Chu quân trưởng. Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh nói:

- Đây là con trai của Chu gia gia, anh gọi Chu đại ca là được.

Tần Mục sửng sốt, không hiểu vai vế như vậy làm sao xưng hô, Chu Chí Quân giải thích:

- Mỗi người tự luận bối phận, theo tuổi tác mà thôi.

Tần Mục nở nụ cười, nhìn nàng nói:

- Như thế nào, ở lại thủ đô buồn bực, muốn chạy xuống một chút?

Hàn Tuyết Lăng không trả lời hắn, ngồi xuống bên cạnh Tây Môn Nhạn, lặng yên vươn tay nói:

- Chào cô, cô là bạn của Tần Mục ở Cửu Giang sao? Tôi là vợ của anh ấy, tôi tên Hàn Tuyết Lăng.

- Chào cô.

Tây Môn Nhạn khó hiểu, cô vợ của Tần Mục sao giống như viên đạn pháo, trực tiếp bôn thẳng tới mình đây? Nàng tự giới thiệu:

- Tây Môn Nhạn, bảo tiêu tư nhân của Tần lão bản.

Hàn Tuyết Lăng lập tức nghiêng đầu nhìn Tần Mục cùng Chu Chí Quân đang ngồi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi:

- Tần lão bản? Anh thành ông chủ lúc nào vậy? Còn mướn bảo tiêu tư nhân, không sợ có người bắt đuôi sam của anh?

Tần Mục nhướng mày gõ lên bàn nói:

- Tuyết Lăng, giữa trưa còn chưa ăn cơm đi? Ăn gì anh gọi.

Đối với tính tình nóng nảy gấp gáp của nàng, Tần Mục có chút không thích, rốt cục là một cô gái chỉ biết sử dụng nắm tay giải quyết vấn đề.

Hàn Tuyết Lăng bĩu môi nói:

- Tức giận cũng đủ no rồi. Tần Mục, nghe nói trong Cửu Giang có thật nhiều chỗ thú vị, xế chiều nếu anh không có việc thì theo em đi dạo đi, vừa lúc Chu đại ca xem như nửa địa chủ, giảm được việc thuê hướng dẫn du lịch.

Tây Môn Nhạn nghe lời này của Hàn Tuyết Lăng như có điểm ý tứ khác, không khỏi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp của nàng, sau đó cúi đầu xuống. Ánh mắt Chu Chí Quan quan sát Tây Môn Nhạn, nghe Hàn Tuyết Lăng nói vậy liền nói:

- Muốn nói quen thuộc Cửu Giang chỉ sợ tôi còn không bằng vị tiểu thư này đâu.

Tần Mục nhìn Hàn Tuyết Lăng, lại nhìn Chu Chí Quân, phát hiện ánh mắt hai người tiếp xúc ngắn ngủi, lộ ra một ít giảo hoạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.