[Dịch]Thanh Quan

Chương 653 : Trà lâu giao phong. (1)




Hàn Tuyết Lăng gật gật đầu, nói:

- Hay là như vậy đi, ông cho cháu mượn Chu thúc, cháu nghĩ biện pháp cho chúng ta có thể nhúng tay.

Chu quân trưởng nghi hoặc nhìn nàng, hỏi:

- Quỷ nha đầu, cháu lại có chủ ý gì?

Hàn Tuyết Lăng nũng nịu lắc tay hắn, nhỏ giọng nói:

- Kỳ thật chuyện này Tần Mục đã sớm nói với cháu, nếu muốn đánh mở cục diện Cửu Giang, chỉ có một thủ đoạn, chính là đập phá!

- Đập phá?

Ánh mắt Chu quân trưởng sáng lên, chỉ vào mũi nàng nói:

- Đây là ý nghĩ của tiểu tử kia sao? Quả nhiên con gái gả ra ngoài rồi chẳng khác gì nước đổ đi xa, ông xem chủ ý xấu này tám phần là do cháu nghĩ ra được, lại đem phủ lên đầu chồng mình đâu.

Có ý kiến của Hàn Tuyết Lăng, Chu quân trưởng lập tức đồng ý, để Chu Chí Quân đưa nàng cùng Tần Mục đi dạo buổi chiều, muốn đi một ít địa phương đặc thù thú vị. Hắn đặc biệt nhắc tới chữ “đặc thù”, rốt cục Chu Chí Quân thường xuyên dạo chơi bên ngoài, từ trong miệng Hứa Lục đã biết vấn đề bên trong đó.

Mượn dùng danh hào của Tần Mục, Tần Mục lại mượn dùng lực lượng quân đội, chỉ cần đến một trận tập kích nặng cân, tin tưởng bên Cửu Giang sẽ xuất hiện trăm ngàn chỗ hở, như vậy sẽ bị Tần Mục nắm được nhược điểm trọng yếu.

- Tuyết Lăng, việc này nếu thành cháu phải tới quân khu giúp ông huấn luyện bộ đội tác chiến một chút, nghe được không? Ít nhất nửa năm.

Cuối cùng Chu quân trưởng trừng mắt giải quyết dứt khoát.

Vượt ngoài dự liệu của Đức gia, khi hắn nhìn thấy thanh niên vẻ mặt thanh tú ngồi bên bàn nâng chén trà nhẹ nhàng uống từng hớp nhỏ, thật sự không thể tin một thanh niên tao nhã như vậy lại có thể tùy tiện lấy ra một khẩu súng như thế.

Tần Mục đã nhìn thấy nhóm người của Đức gia, tuy rằng hắn chưa từng gặp mặt nhưng nhìn thấy Tây Môn Nhạn đi theo sau lưng, cộng thêm khí thế của người kia, cũng làm cho Tần Mục khẳng định thân phận của hắn.

Nhưng Tần Mục cũng không đứng dậy nghênh đón, chỉ đưa tay phải chỉ vào ghế đối diện, nói:

- Ngồi.

Một chữ thật nhẹ nhàng nhất thời làm vài người đi theo phía sau trợn tròn mắt, trên mặt Tây Môn Nhạn cũng mang theo biểu tình phẫn uất lẫn nghi hoặc.

Tần Mục lơ đễnh, chỉ tiếp tục uống trà, động tác này rơi vào trong mắt mấy người kia chính là càng thêm khiêu khích. Khác với suy đoán của Đức gia cùng Tây Môn Nhạn, bọn họ nghĩ rằng Tần Mục là mãnh long quá giang, chạy đến địa bàn Cửu Giang đập phá Đức gia mà thôi.

Trong đó có một người xông lên vài bước, túm một chiếc ghế dựa bên cạnh muốn vung lên.

- Bưu tử, đừng xúc động, đi xuống.

Đức gia xoay cầu sắt trong tay, thanh âm bình tĩnh nói.

- Đức gia, hắn…

Đức gia hừ lạnh một tiếng, Bưu tử đành buông ghế dựa trong tay, cùng vài người khác ngồi xuống một bàn khác, mắt lộ hung quang trừng qua bên này.

Tần Mục mỉm cười đưa tay điểm điểm nhóm người Bưu tử. Tây Môn Nhạn hiểu được ý tứ của Tần Mục, quay đầu nói:

- Các anh đi tìm một chỗ ăn cơm trước đi, Đức gia có chuyện thương lượng với vị tiên sinh này.

Bưu tử vốn định nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Tây Môn Nhạn chấn trụ, hừ một tiếng mang theo vài người đi tới bàn cạnh cửa. Mặc dù bọn hắn không đi xa, nhưng nội dung cuộc nói chuyện nơi đây cũng không thể nghe thấy.

Đức gia dừng chuyển động cầu sắt trong tay, nở nụ cười, đưa cầu sắt cho Tây Môn Nhạn, phẩy vạt áo ngồi xuống trước mặt Tần Mục, hướng hắn ôm quyền nói:

- Vị tiểu bản gia này, xin hỏi sơn môn đốt loại hương gì?

Đức gia là người từng lăn lộn nhiều năm, mở miệng dùng tiếng lóng trên giang hồ, hỏi thăm Tần Mục là thủ hạ của vị đại ca nổi danh trong tỉnh nào.

Tần Mục cười giễu cợt, chậm rãi đặt chén trà lên bàn, gác chân, lấy ra gói thuốc châm lửa, nhẹ nhàng thổi ra một hơi.

Toàn bộ hành động của hắn khiến Đức gia có cảm giác trầm trọng áp bách, mà Tây Môn Nhạn cũng có chút không nhịn được cơn tức, cho dù Tần Mục là một nhân vật, nhưng ở trước mặt Đức gia cũng không nên cao ngạo như thế.

- Kiểu nói chuyện tiếng lóng này không cần dùng ở đây. Tôi là quan, ông là phỉ, điểm này chúng ta không cùng chung một đường.

Tần Mục khẽ gật đầu với Tây Môn Nhạn nhưng ánh mắt dừng trên người Đức gia.

Quả nhiên!

Trong lòng Đức gia cùng Tây Môn Nhạn đồng thời run lên, Tần Mục rõ ràng muốn dùng thân phận phía chính phủ hăm dọa bọn họ. Cho dù chịu chút tức giận thì thế nào? Nếu Tần Mục thật là người trong quan trường, chính là đại biểu lực lượng chính phủ, những thế lực thấp như bọn họ đều phải ngoan ngoãn co rụt lại, không thể làm bậy chút nào!

Chứng kiến vẻ mặt hai người Đức gia khẩn trương, Tần Mục khoát tay làm ra tư thế thả lỏng, cười nói:

- Thân thích của tôi là bạn bè nhiều năm của Đức gia, hôm nay chúng ta chỉ nói hữu tình, những chuyện khác không nhắc tới, như thế nào?

Những lời này Tần Mục đã bày ra một thái độ, nói rõ với Đức gia, lần này hắn đến không phải tìm Đức gia phiền toái, hơn nữa bịa đặt hữu tình từ một thân thích, đây là cấp cho Đức gia một bậc thang, vô hình trung có thể kéo gần quan hệ với nhau.

Đức gia có thể trà trộn trong giang hồ thời gian dài vẫn không ngã, tâm cơ đương nhiên không kém hơn người bình thường. Tần Mục đưa ra ám chỉ, Đức gia liền yên tâm, mang theo khẩu khí thăm dò nói:

- Đã lâu không đến thủ đô, không biết bạn bè cũ thế nào.

Tần Mục nhấc mí mắt, ha ha cười nói:

- Ai, Đức gia đã lâu không đến thủ đô, đương nhiên không biết cảnh còn người mất. Không ít bạn bè trước kia của ngài đã trở về phụng dưỡng người già, thân thích của tôi cũng đã cáo lão hồi hương, nhưng trong công tác vẫn không thể bỏ qua, thật sự vô cùng bận rộn.

Trong lòng Đức gia lộp bộp, ra vẻ sau lưng người trẻ tuổi này là thế lực không nhỏ, chỉ sợ có liên hệ với cả “cái gì hải” ( Trung Nam Hải). Trò chuyện vài câu, hai người thăm dò lẫn nhau, đều hiểu ra chút tin tức, không khí liền có chút hòa hoãn.

Đức gia nghiêng đầu thấp giọng dặn dò Tây Môn Nhạn vài câu, Tây Môn Nhạn liếc mắt nhìn Tần Mục thật sâu, đứng dậy đi về hướng quầy phục vụ.

Đây cũng là thái độ của Đức gia, gọi Tây Môn Nhạn tránh đi, đương nhiên hi vọng Tần Mục có thể lộ ra chút ít ý tứ muốn gặp mặt mình. Tần Mục đương nhiên hiểu được, đem gói thuốc đẩy về hướng Đức gia, giả vờ như không có gì hỏi:

- Đức gia, vừa mới đến, không biết trong Cửu Giang có thể nói chuyện là lộ thần tiên nào đây ah?

Đẩy gói thuốc chính là đem bóng cao su đá cho Đức gia. Bất kể thế nào Đức gia cũng phải rút một điếu bên trong đó, đây là Tần Mục bức Đức gia tỏ thái độ. Tần Mục từ thủ đô đến, Đức gia đã biết, bối cảnh Tần Mục không nhỏ, Đức gia cũng biết, Tần Mục đại biểu thái độ phía chính phủ, nếu Đức gia rút điếu thuốc, thanh danh trên giang hồ có thể sẽ xấu, ai cũng có thể truyền ra lời đồn hắn cúi đầu với quan gia. Hơn nữa chỉ sợ Tần Mục nói câu kế tiếp cũng không phải lời hay, nói không chuẩn sẽ làm cho hắn kinh hoảng.

Nhưng dưới loại tình huống này hắn có thể không lấy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.