[Dịch]Thanh Quan

Chương 651 : Nghịch tập. (2)




Cuộc điện thoại kéo dài nửa giờ, sau khi cúp điện thoại, Tần Mục phát hiện đã mười giờ sáng. Hàn Tuyết Lăng sẽ không đến kịp giữa trưa, Tần Mục mở ti vi, chuẩn bị tới trưa sẽ đi gặp mặt vị Đức gia kia.

- Đông đông đông…

Có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là thanh âm “người phục vụ, quét dọn phòng” vọng vào. Tần Mục nhìn quanh phòng, trong phòng đầy khói thuốc, không khỏi cười khổ đứng dậy mở cửa ra.

Vừa mở cửa phòng, Tần Mục ngạc nhiên, ngoài cửa cũng không phải người phục vụ khách sạn mà là một cô gái mặc bộ đồ da, mái tóc quăn đầy vẻ yêu mị. Trong mắt cô gái có thần sắc như nghiên cứu, đánh giá Tần Mục từ trên xuống dưới, sau lưng nàng đi theo hai người mặc bộ đồ tây đen đeo kính râm, tạo hình như người áo đen trong một bộ phim Mỹ.

- Anh chính là quá giang long?

Trên gương mặt cô gái yêu mị trang điểm thật đậm, thoạt nhìn không nhỏ tuổi lại có vẻ như không lớn lắm.

Hai gã áo đen từ sau đi tới, thân thể khỏe mạnh vượt khỏi Tần Mục. Một người vươn tay muốn đẩy hắn, lại bị hắn đẩy cổ tay khống chế lại.

- Được ah, đồng hồ thủ công độc quyền Thụy Sĩ, quá giang long như anh vẫn thật có tiền!

Ánh mắt cô gái thật độc, nhận thức ra được đồng hồ trên tay Tần Mục.

Tên áo đen bị Tần Mục bẻ ngón tay, cảm giác đau đớn tận xương khiến mồ hôi lạnh tuôn đầy trán hắn nhưng vẫn không hề rên một tiếng. Tần Mục cười nói:

- Rất tốt, là một nhân tài.

Nói xong buông tay ra, đi vào phòng, nói:

- Mời vào đi.

Cô gái ra dấu bằng mắt, hai gã áo đen lui ra sau, đợi cô gái đi vào phòng từ ngoài đóng cửa lại.

- Thủ hạ không biết nặng nhẹ, mời tiên sinh thông cảm nhiều hơn.

Theo tư thế đi đường của cô gái, Tần Mục nhìn ra được nàng từng nhận qua sự giáo dục cùng huấn luyện rất tốt, liền cười chỉ vào sô pha, nói:

- Mời ngồi.

Cô gái mỉm cười gật đầu, dưới lớp phấn đậm lộ ra thần sắc tò mò. Đợi khi Tần Mục rót trà cho nàng, nàng lại lấy ra danh thiếp dùng hai tay đưa cho hắn.

Tần Mục thật hứng thú nhìn xem, tổng giám đốc công ty bảo an Cửu Giang Tây Môn Nhạn. Về từ ngữ công ty bảo an thế này, Tần Mục hiểu thật rõ ràng chính là từ xã hội đen tẩy trắng mà thôi, vì vậy liền cười nói:

- Người của Đức gia?

Tây Môn Nhạn yêu kiều cười rộ, đôi môi mím nhẹ, lại liếm khẽ lên môi, tán thán:

- Quá giang long đúng là quá giang long. Nhưng ông nuôi của tôi đã rời khỏi giang hồ, nếu các hạ muốn đến đánh trận gió thu, chúng tôi có thể giang hồ cấp cứu. Nhưng lại thổi thổi ngay tên địa bàn Cửu Giang, có phải có chút quá mức hay không?

- Thổi thổi?

Tần Mục chưa từng xâm nhập con đường này đương nhiên không hiểu tiếng lóng kia. Tuy rằng hắn chỉ thoáng biểu lộ chút kinh ngạc, nhưng Tây Môn Nhạn cảm giác được không đúng. Nàng đột nhiên đứng dậy, hai tay vén áo khoác, một vật sáng thoáng hiện trước mặt Tần Mục. Còn chưa đợi hắn kịp có động tác, một con dao sáng chói đã đặt lên cổ họng của hắn.

- Người quân đội hay là nằm vùng?

Tây Môn Nhạn lạnh lùng nói:

- Ông nuôi của tôi đã chậu vàng rửa tay từ lâu, muốn thu về tính sổ cũng không nên lấy ra nữa.

Ở một khắc này Tần Mục đã hiểu được, Tây Môn Nhạn hình như nghe nói mình dùng súng chỉ vào Bì Tử, nên chạy đến nơi đây hưng sư vấn tội. Con dao kề sát cổ Tần Mục, loại khí tức lãnh liệt khiến hắn khó chịu, hắn mỉm cười, ngước mắt nhìn Tây Môn Nhạn, thản nhiên nói:

- Một đao này của cô nếu đi xuống, chỉ sợ cô có tẩy trắng bao lâu cũng sẽ bị nhuộm đen lần nữa.

Tây Môn Nhạn chăm chú quan sát Tần Mục, động tác lại nắm thật chặt. Tần Mục ngồi đối diện với nàng, hành động kia không khỏi có chút mờ tối một ít. Xuyên qua lớp áo da, Tần Mục cảm nhận được chân của nàng đã xen vào giữa hai chân của hắn. Trong uy hiếp tính mạng còn mang theo chút hấp dẫn, Tần Mục phát hiện thân thể mình chợt nổi lên phản ứng, hương hoa sâu kín trên người nàng rơi vào trong mũi của hắn.

- Nói, anh rốt cục là ai?

Tây Môn Nhạn hoàn toàn không nhìn ra ngọn lửa trong mắt Tần Mục, thấp giọng hỏi.

Tần Mục cười nói:

- Nếu làm bạn thì cô đem con dao thu lại. Nếu làm địch nhân con dao của cô không chém xuống được, bởi vì tôi có thể dùng thứ này với cô!

Một thanh âm ca sát vang lên, Tây Môn Nhạn đang định trào phúng, lại cảm giác ngay bộ ngực của mình có vật thô sáp chen tới.

- Anh!

Tây Môn Nhạn phát hiện mình khinh thường, quên mất quá giang long lại có súng.

- Tây Môn tiểu thư, chúng ta cần ngồi xuống từ từ nói chuyện, tư thế này không khỏi có chút tối.

Ánh mắt Tần Mục trong trẻo lại lạnh lùng:

- Tôi là người có vợ!

- Xì!

Trong thời khắc căng thẳng như vậy, Tây Môn Nhạn không biết vì sao mình lại cười thành tiếng. Nàng chậm rãi đứng dậy, chậm rãi rời khỏi Tần Mục. Cho dù động tác nàng có nhanh, nhưng không nhanh bằng viên đạn.

Ngay lúc nàng đứng thẳng người, nhét dao vào túi, mới phát hiện tay trái Tần Mục bày thành hình dạng cây súng đang duỗi ngay trước ngực của hắn.

- Anh!

Gương mặt trang điểm thật đậm của Tây Môn Nhạn cũng không che giấu được vẻ đỏ ửng trên mặt nàng.

Tần Mục cười khổ một tiếng, hắn vốn không nên làm ra động tác như vậy, nhưng sinh mạng đã bị uy hiếp, hắn không có thời gian rút súng, cũng chỉ phải tạm thích ứng như thế. Nhưng thân thể mềm mại của Tây Môn Nhạn làm bàn tay hắn có chút run lên.

- Tây Môn tiểu thư, công ty của cô chủ yếu tiếp nhận loại nghiệp vụ gì vậy?

Tần Mục khẽ ho khan, không những Tây Môn Nhạn có chút hoảng hốt thất thố, ngay chính hắn cũng cảm giác có chút không đúng, vội vàng đổi đề tài khác.

Tây Môn Nhạn nhìn chăm chú Tần Mục, phát hiện vùng cổ của hắn cũng hơi đỏ lên, nhất thời có chút kinh ngạc, không biết xuất phát từ tâm lý gì, đột nhiên lại nở nụ cười.

Nụ cười này khiến hai người càng thêm xấu hổ, Tây Môn Nhạn không chú ý Tần Mục đang hỏi chuyện gì, vội vàng sụp mắt, buộc lại nút áo, dùng loại giọng điệu quái dị nói:

- Tôi nghe ông nuôi nói, muốn tôi đến gặp anh. Hiện tại tôi hiểu được, quá giang long như anh thật có chút vấn đề.

Tần Mục nhất thời vui vẻ, ngữ khí của Tây Môn Nhạn có chút hỏi han như trên quan trường, vì vậy gật đầu nói:

- Luôn cần tiếp xúc một chút thôi, có phải hay không?

Tây Môn Nhạn biến sắc, khi Tần Mục nói ra lời này, ý cười dịu dàng trên mặt mang theo chút sắc thái cao thâm, cực kỳ giống nhân vật đội mũ quan. Nàng nhớ tới lời đồn gần đây trong Cửu Giang, không thể tin được hạ giọng hỏi:

- Anh là người từ bên kia phái tới?

Nói xong tay nàng chỉ chỉ về phương bắc.

Đối với biểu hiện này của Tây Môn Nhạn, Tần Mục đương nhiên sẽ không trả lời. Hắn chậm rãi nâng chén trà, từ từ uống. Chỉ động tác này làm Tây Môn Nhạn có cảm giác như vô lực, giống như khoảng cách giữa nàng cùng Tần Mục chỉ như vậy đã bị kéo ra thật xa.

- Không dám nói hay là không muốn nói?

Ánh mắt Tây Môn Nhạn thoáng híp lại.

Tần Mục lắc đầu, chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, thong tha đứng lên đi tới mở cửa phòng, thanh âm trầm thấp nói:

- Vấn đề này cô không tư cách hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.