[Dịch]Thanh Quan

Chương 637 : Độc hành Bình Triêu. (2)




Hắn ngăn một chiếc xe, trực tiếp đi tới Bình Triêu. Hắn tự nhiên có quyết định của chính mình, huyện Bình Triêu chính là một hố lớn sâu không thấy đáy.

Từ trong xe nhìn ra bên ngoài, có thể lờ mờ chứng kiến cảnh sắc của sông Mẫu Thân. Tần Mục lấy thuốc lá đưa cho tài xế một điếu, tài xế nhận lấy ngắm nghía, lập tức cười nói:

- Ai nha, đại Trung Hoa, sinh ý của ngài làm còn thật lớn nha.

Cho dù hắn mặc bộ quần áo bình thường, cũng không bao nhiêu tiền, nhưng làm quan viên đã khá lâu nên mang theo cỗ khí thế, dù hắn không biểu lộ nhưng trong lơ đãng vẫn bị người nhận ra.

Tần Mục mỉm cười nói:

- Sinh ý không lớn, nhưng chạy tới chạy lui vẫn mệt nhọc.

Tài xế rít một hơi thuốc, nói:

- Chạy tới chạy lui thì chạy, có thể kiếm tiền là được thôi. Vừa nhìn ngài đã biết là người làm đại sự, đi xe taxi từ nơi này đến Bình Triêu không bao nhiêu người ngồi được, ngoài trăm cây số đâu.

Tần Mục nở nụ cười, lẳng lặng nhìn xuyên qua cửa sổ ra xa xa.

Tài xế cũng có ánh mắt, thấy Tần Mục luôn nhìn ngắm sông Mẫu Thân, chợt hỏi:

- Xem hình dạng của ngài là làm vật liệu xây dựng sao?

Trong lòng Tần Mục giật mình, nghiêng đầu nói theo lời tài xế:

- Phải đó, hiện tại trong cả nước đều lấy xây dựng làm chủ yếu, cùng bạn bè hùn ít tiền làm chút sinh ý thôi.

Tài xế vững vàng xoay tay lái rẽ sang bên, đi thẳng lên quốc lộ. Hắn rít hơi thuốc, tiếp tục nói:

- Bên Bình Triêu có công trình lớn, nhưng phải nên cẩn thận, nghe nói mấy hôm trước bên kia xảy ra chuyện rồi, muốn qua bên kia làm vật liệu xây dựng bị tra xét rất nghiêm. Tôi có một người bà con vốn làm vật liệu thép, bị mấy cơ quan đơn vị phạt tới phạt lui đã không còn muốn làm nữa.

Tần Mục bật cười, nói:

- Sư phụ, bà con của chú có phải làm chuyện gì trái pháp luật hay không? Tôi cho chú biết, tôi là thương nhân đứng đắn, những chuyện thượng vàng hạ cám tôi không dính đâu.

Tài xế bĩu môi, nói:

- Ông chủ, ngài lừa dối người đi. Đi qua Bình Triêu mà ngài không dính chút nào, làm sao kéo được sinh ý chứ?

Ánh mắt Tần Mục chợt sáng rực, làm bộ như không thèm để ý ném gói thuốc Trung Hoa cho tài xế, nói:

- Dọc đường cũng buồn bực, hay là sư phụ nói tôi nghe xem vì sao như thế đi, đến lúc đó kiếm được tiền tôi chia cho chú một chút.

Tài xế nở nụ cười, nói:

- Còn nói ngài không dính chuyện kia, lão Lưu này thấy nhiều rồi. Trước kia kéo qua một ít khách, nếu đi Bình Triêu thì trực tiếp nói cho ngài đi tặng quà, chuyện này đừng nói người Bình Triêu biết được, ngài hỏi những huyện chung quanh có ai mà không rõ ràng đâu.

Tần Mục sửng sốt, tin tức này Cao Bằng không hề hay biết tới. Hứa Lục bọn họ đi qua đã mấy ngày, nhưng chưa liên hệ với Tần Mục, điều này cũng thúc đẩy Tần Mục tự mình đến Bình Triêu. Ở Ký Bắc hắn đã đập cỏ động rắn, còn đem tổ hiệp tra đặt trong huyện thành gần tỉnh Giang Bắc nhất, bản thân hắn bí mật đi tới Bình Triêu. Đợi khi chuyện bên Ký Bắc yên ổn trở lại, Tần Mục cũng đã có thể lấy được chút tin tức bên Bình Triêu rồi. Khi đó chỉ cần tổ hiệp tra mạnh mẽ đi vào Bình Triêu, có một số việc sẽ dễ hành sự hơn một ít.

Nhưng làm thế này bản thân hắn cũng đem mình đặt vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Người Tần gia cũng luôn có dòng máu mạo hiểm, năm xưa Tần lão gia tử xuất thân từ trinh sát binh đâu.

Lời nói của tài xế làm Tần Mục có chút cảnh giác. Nếu một ít thương nhân có gan trắng trợn không chút kiêng kỵ lấy lý do tặng quà, như vậy lời đồn đãi ngay trong huyện càng không ít. Cao Bằng làm phó chủ tịch huyện bên đó, trải qua điều tra nhưng không có manh mối rõ ràng, nói rõ địa vị của Cao Bằng ở Bình Triêu đã tràn đầy nguy cơ.

Sự tình cũng không chuyển biến tốt đẹp dù rằng Tần Mục kết hợp với Cao Bằng làm việc, ngược lại còn đem Cao Bằng đẩy vào nông nỗi càng nguy hiểm. Tần Mục nhất thời cau chặt mày, vấn đề trong Bình Triêu đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Rít sâu một hơi thuốc lá, Tần Mục thả lỏng tâm tư, nói:

- Lưu sư phụ, Bình Triêu thuộc về thành phố nào ah?

- Thành phố Cửu Giang thôi.

Lão Lưu mở cửa kính xuống, vung tay ném tàn thuốc.

- À, thành phố Cửu Giang.

Tần Mục gật đầu nói:

- Hôm nay chúng ta không đến Bình Triêu, đi trước thành phố Cửu Giang đi.

Lão Lưu chép miệng nói:

- Ông chủ, chúng ta đã nói đi Bình Triêu, bây giờ đi Cửu Giang…

Tần Mục nở nụ cười, nói:

- Yên tâm đi sư phụ, tiền xe chú cứ nói. Vừa lúc trong khoảng thời gian đi lại giữa Bình Triêu cùng Cửu Giang tôi cũng không có xe, chú đi cùng tôi vậy.

Lão Lưu vừa nghe liền vui vẻ, nói:

- Được đó, tôi giảm bớt giá cho ngài.

Tần Mục nở nụ cười:

- Làm vậy thật ngượng ngùng. Chú nói tôi nghe chuyện về Bình Triêu đi, tôi lại đây là vì muốn làm ăn, ít nhất cũng kiếm lại tiền xe, chú nói có phải hay không đây?

Lão Lưu gật đầu, nói:

- Kinh doanh lỗ vốn ai mà làm chứ. Nhưng lão đệ này, tôi nói cho chú biết ah, nếu muốn kiếm được tiền bên kia, đầu tiên phải chuẩn bị trút tiền vào trước đã.

Tần Mục nở nụ cười, lão Lưu này xem ra còn hiểu biết không ít lời đồn đãi trên đường, mặc kệ thật giả nghe một chút luôn có thu hoạch.

Hắn vừa ngẫm nghĩ, lão Lưu đã mở ra máy hát.

- Ngụy nhất vạn, từng nghe nói qua không? Không nghe đi, chính là bí thư huyện ủy Bình Triêu. Nghe nói nếu muốn làm ăn gì đó ở Bình Triêu, điều động công tác gì đó, đầu tiên phải tặng một vạn đồng cho hắn, nếu không khỏi cần nghĩ tới.

- Chương đại chủy, chính là chủ tịch huyện. Đi cửa ải của bí thư còn chưa được, còn phải đi mời hắn đến khách sạn Hoa Dạ Hương của Bình Triêu ăn bữa cơm, cho thêm tiền lì xì. Nghe nói nữ lão bản Hoa Dạ Hương là tình nhân của Chương đại chủy, thật nhiều người nhìn thấy họ cùng nhau chui vào căn biệt thự ngoại ô huyện.

- Giả hồ đồ, phó bí thư huyện ủy, nói là hồ đồ kỳ thật không hồ đồ chút nào, chỉ cần chú cần làm việc, hắn sẽ tìm người đến cấp ngột ngạt cho chú, trừ phi đem hắn hầu hạ cho tốt.

- Sao tôi biết nhiều chuyện như vậy đi, ai, lão Lưu cũng không phải nghe người khác nói bừa. Người bà con của tôi trước kia chính là đi tới từng bước kiểu đó, vì tặng quà, còn mượn tôi năm ngàn đồng đâu. Chú nói nhân dân phải nhịn ăn nhịn uống bao nhiêu ngày mới có thể để dành đủ năm ngàn đây? Đều bị bọn hắn nuốt hết.

- Chuyện này không riêng tôi biết, chú đi tới Bình Triêu hỏi thăm xem, người nào làm ăn mà không biết?

- Hầu hạ tốt mấy vị đại gia kia còn chưa được, trong Bình Triêu còn có ba đại gia cũng phải chào hỏi cho đàng hoàng.

Lão Lưu lải nhải kể lể, sắc mặt Tần Mục càng thêm bình tĩnh, bình tĩnh như một đầm nước trong, tùy tiện ném chút gì đó đều có thể kích lên một trận gợn sóng.

Sắc trời có chút âm trầm, nhìn qua như đã sắp mưa. Đã tới tháng mười một, thời tiết âm trầm như vậy nhìn qua thật không được bình thường như những năm trước.

Lúc này trong buổi họp ban lãnh đạo huyện Bình Triêu, không khí tràn đầy áp suất thấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.