Quả nhiên Tần Mục vừa nói ra lời này thì sắc mặt bí thư thị ủy cùng chủ tịch mất tự nhiên, tiến lên vỗ vai Diệp Thạch Bình và bảo Diệp Thạch Bình nhanh chóng học tập Tần chủ nhiệm. Nhưng mà cái vỗ này lực đạo không nhỏ, Diệp Thạch Bình trực tiếp bị phủ lên nhãn hiệu "Báo cáo mật báo".
Phục vụ khách sạn này phi thường tốt, không bao lâu đã dọn rượu, dọn ra một bàn cờ vây.
Mấy người tổ hiệp tra cũng đi về phòng nghỉ, Tần Mục cùng Diệp Thạch Bình cũng bưng ly trà và đánh cờ.
- Tần Mục, tôi xe thường anh rồi.
Diệp Thạch Bình buồn vô cớ thở dài một tiếng, nhìn qua Tần Mục dùng tay đánh vào ô đại khí thiên nguyên.
Nhớ ngày đó hai người đấu nhau, Diệp Thạch Lỗi địa vị cao chèn ép Tần Mục. Không nghĩ tới Tần Mục lật bàn thành công và đẩy Diệp Thạch Bình vào tròng, làm cho Diệp Thạch Bình phải dời căn cứ địa, bị cả thị ủy không chào đón.
Diệp Thạch Bình có lẽ hận, có thể giận nhưng mà hắn nói ra lời này không thể nghi ngờ chính là bày ra yếu thế với Tần Mục, thậm chí có hương vị cúi đầu với Tần Mục.
Trong ánh mắt Tần Mục không có chút sắc thái tiến công nào, nhàn nhạt nói ra:
- Diệp phó bí thư, tới anh đi rồi.
Ánh mắt Diệp Thạch Bình phức tạp nhìn qua Tần Mục, cúi đầu xuống ứng đối một con. Tần Mục khẽ gật đầu, tiếp tục hạ cờ.
Cờ vây chú ý tiến công, lúc hai người hạ cờ thì sẽ bàn cờ biến thành chiến trường vô hình. Tần Mục thoáng mang theo khí thế bức người nghiền ép Diệp Thạch Bình, mà Diệp Thạch Bình có chút sợ đầu sợ đuôi. Tần Mục mang theo thế mà tới, Diệp Thạch Bình lại lui dài, luôn không cho Tần Mục có cơ hội dụ địch, mà hắn hạ vô số quân cờ nhưng không hình thành quy mô.
Tần Mục hơi than thở nhẹ một tiếng, đặt cờ nói ra:
- Diệp phó bí thư, bàn cờ này như vậy đi, thật sự không có hứng thú nữa.
Nói xong cũng không để ý cảm thụ của Diệp Thạch Bình, quay người rời khỏi phòng khách quý, chuyển tới phòng trọ nghỉ ngơi.
Diệp Thạch Bình mờ mịt nhìn bóng lưng Tần Mục rời đi, lại cuối đầu nhìn xuống bàn cờ, như có điều suy nghĩ ngồi xuống, cầm lấy chén trà chậm rãi uống, con mắt không rời ván cờ.
Tần Mục trở lại phòng trọ sau đó gọi điện cho lão gia tử báo bình an, sau đó lại dựa theo lệ cũ gọi điện thoại cho Hàn Tuyết Lăng. Tuy nói hai người hiện tại mâu thuẫn không nhỏ, nhưng mà Tần Mục điện thoại tới Hàn Tuyết Lăng vẫn rất cao hứng, nói gần nói xa bảo Tần Mục nhanh chạy trở lại kinh thành, chỉ cần xin lỗi thì nàng sẽ tha thứ cho Tần Mục.
Tần Mục bất đắc dĩ cười khổ, chuyến này đi sợ rằng tới lễ mừng năm mới mới có thể quay về. Thời gian cấp bách, sang năm chính là năm 97, HongKong sẽ quay về. Hắn trọng sinh tuy hiệu ứng hồ điệp sinh ra ảnh hưởng không nhỏ, nhưng mà những chuyện lớn cũng chưa chắc bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Đông đông đông.
Tiếng đập cửa vang lên. Tần Mục mở cửa phòng và nhìn thấy gương mặt mẹ ghẻ Vương Hải Nam đang cầm phong thư đứng trước cửa phòng.
- Vương tỷ ah, có chuyện gì không?
Tần Mục có chút kỳ quái, Vương Hải Nam không hợp với mọi người, nàng vào này chạy tới tìm mình là có chuyện gì?
- Không có việc gì không thể tới sao?
Vương Hải Nam khẩu khí lạnh như băng, nhưng mà lời này khiến người ta không sờ thấu ý nghĩ. Tần Mục cười mời Vương Hải Nam vào trong phòng, mở rộng cửa phòng ở đó. Cô nam quả nữ, nếu không làm sáng tỏ chuyện này, không chuẩn sẽ truyền ra tin đồn. Tần Mục bây giờ đang thượng vị, ở kinh thành có chút đại nhân vật đang nhìn chằm chằm vào tổ hiệp tra này, hắn cũng không muốn bị người ta nắm tóc công kích.,
Vương Hải Nam nhìn qua cửa phòng mở, gương mặt lạnh như băng của nàng tươi cười, thoáng qua lại biến mất không thấy gì nữa. Nàng ngồi ở ghế sa *** tiếp khách, cầm phong thư đưa cho Tần Mục, sau đó nàng tự rót nước cho mình.
Tần Mục nghi hoặc nhìn qua phong thư không có ký tên, ý niệm trong đầu không ngừng vận động, cũng đặt phong thư lên bàn trà, ngược lại ngồi ở ghế so *** đối diện Vương Hải Nam.
- Xem một chút đi rồi vứt bỏ.
Vương Hải Nam nói thẳng vào vấn đề..
Tần Mục mỉm cười lắc đầu, châm điếu thuốc, đôi mắt không nháy nhìn chằm chằm vào Vương Hải Nam. Vương Hải Nam bị ánh mắt của Tần Mục nhìn chằm chằm vào thì không được tự nhiên, hơi cúi đầu xuống.
- Vương tỷ ah, nói chuyện nhiệm vụ tổ hiệp tra chúng ta đi.
Tần Mục cười nói, tay trái không để lại dấu vết đẩy phong thư về phía Vương Hải Nam. Trong phong thư có bí mật gì, hoặc là nói có nội dung gì thì Tần Mục không phải là không muốn biết rõ. Nhưng mà người trong tổ hiệp tra không ai là người ăn chay, không cẩn thận sẽ bị người ta nắm tóc. Trong mấy ngày tiếp xúc thì Vương Hải Nam cổ quái khiến mấy người khác không có quen nhìn, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, giống như nhìn ra biểu lộ của Tần Mục, Tần Mục tự nhiên suy nghĩ cẩn thận hơn.
Vương Hải Nam mân mê cái miệng nhỏ, biểu lộ này không nên xuất hiện trên của nàng. Con mắt Tần Mục híp mắt lại, chỉ lẳng lặng hút thuốc. Vương Hải Nam tới đây tự nhiên có lời cần nói, Tần Mục phải dựa theo tiết tấu này nắm giữ tư duy của Vương Hải Nam, mà không phải cho Vương Hải Nam cầm phong thư này nắm giữ tâm tư của mình.
Ai nghĩ đến trên mặt Vương Hải Nam xuất hiện một tia ửng hồng, thò tay cầm lấy phong thư về, thấp giọng nói quấy rầy, liền đứng dậy rời khỏi phòng của Tần Mục. chuyện này khiến cho Tần Mục rất kinh ngạc, có chút mờ mịt nhìn ra cửa ra vào.
Vương Hải Nam này trong hồ lô bán thuốc gì?
Tần Mục hút thuốc.
Làm cho Tần Mục không ngờ tới chính là hắn còn chưa hút thuốc xong, Cố Ngọc Trữ ló đầu nhìn qua cửa ra vào của hắn. Nữ nhân này đổi quần dài màu xám, ít đi uy nghiêm của kiểm sát trưởng, nhiều ra vài phần vũ mị của nữ nhân.
Cố Ngọc Trữ gõ cửa phòng, Tần Mục cười bảo nàng đi vào. Nàng vừa vào phòng thì thở dài.
- Vẫn là lãnh đạo, gian phòng này giá cao hơn chúng tôi nha.
Tần Mục cười lớn:
- Cái gì lãnh đạo hay không lãnh đạo, đều là phục vụ nhân dân, không nên bị hoàn cảnh ảnh hưởng.
Cố Ngọc Trữ bật cười, không có câu thúc ngồi vào chỗ Vương Hải Nam vừa ngồi và cười lên.
- Tần chủ nhiệm, quyển sách logic học của tôi đọc thế nào rồi? Mặc dù nói thân thể mệt mỏi, nhưng mà trước khi ngủ không đọc sách thì cảm thấy thiếu cái gì đó.
Tần Mục gật đầu nói:
- Quyển sách này bác đại tinh thâm, cũng không thể xem hết trong thời gian ngắn. Nhưng mà Cố tỷ, thứ của tư bản chủ nghĩa phải hấp thu có lựa chọn, không nên quơ đũa cả nắm.
Nói xong đứng dậy đi tới đầu giường cầm quyển sách logic học đưa cho Cố Ngọc Trữ.
Cố Ngọc Trữ tiếp nhận sách, gật gật đầu nói ra:
- Tần chủ nhiệm tư tưởng cao, bằng không cũng không còn trẻ như thế lên làm lãnh đạo.
Tần Mục cười không ngừng, nhìn Cố Ngọc Trữ nói ra:
- Tôi hiện tại có thể lý giải đây là cô đang nịnh tôi hay không? Cố tỷ, tổ hiệp tra chúng ta không phải nói chuyện mà xuống đây, phải làm công tác thực tế, không thể sợ đắc tội với người. Tôi không muốn nghe chuyện như vậy, tôi không phải người vẹn toàn, cũng tùy thời tiếp nhận chỉ điểm chỗ sai của người khác.