[Dịch]Thanh Quan

Chương 595 : Người gài bẫy ta, ta gài bẫy người. (1)




Tần Mục nhìn qua cửa phòng gỗ nhỏ theo ngón tay nàng chỉ, cửa nhỏ này vô cùng thần bí với hắn.

Cạch!

Hắn đá cửa mở ra.

Một cái giường màu hồng phấn, một chiếc đèn màu da cam nhỏ nhắn chiếu sáng, Cừu Tiểu Thiền lúc này cởi âu phục của mình ra, nhìn Tần Mục nói:

- Anh không nên như lần đầu tiên đấy, cả đêm làm nhiều lần!

Khách sạn kinh Điển, trong gian phòng lịch sự xa hoa tiếng cười đùa không dứt, Quản Bình Uyên bằng vào phong cách trầm ổn lịch lãm rèn luyện trên thương trường, chiếm được tán thưởng của các lãnh đạo thành phố, tuy bí thư thị ủy Vạn Hữu Niên công việc bận rộn nên không đi, nhưng mà trừ hắn ra thì chủ tịch Tô Ký Bắc và thưởng ủy khác cũng có mặc đông đủ, cũng cho Quản Bình Uyên đủ mặt mũi.

Quản Bình Uyên đi theo Hàn lão gia tử tới đây, có thể ngồi trên chuyên cơ của Hàn lão gia tử thì hắn không đơn thuần là một thương nhân nữa, cho dù lần này mời tiệc là do tập đoàn Tam Tinh phụ trách, nhưng mà nhân vật chân chính lại là Quản Bình Uyên

Lưu Đại Hữu ngồi ở ghế chót, cùng Quản Bình Uyên hai người uống qua vài chén rượu thì Lưu Đại Hữu liền để tâm quan sát Quản Bình Uyên, từ những lời hắn nói Lưu Đại Hữu cũng bắt được chút ít tin tức, có thể lăn lộn ở đây lâu, bao nhiêu cũng có thể nghe ra một ít lời lẽ đặc biệt, hắn thăm dò Tần Mục có ý sửa trị Quản Bình Uyên này, mà Quản Bình Uyên muốn cầm Tư Lạc Ngõa sau đó sờ mông hổ của Tần Mục, trong vòng tròn nhỏ hẹp của Tần Mục thì không người nào biết Tần Mục quyết tâm muốn từ trên người Tam Tinh cắn ra một khối thịt lớn, xí nghiệp Hoa Khang của Quản Bình Uyên này ngang ngược chen một chân vào, cũng không trách Tần Mục nổi giận được, vì hồi sinh cho Tư Lạc Ngõa, Tần Mục có ít tiền hay sao? Chu Tiểu Mai Vạn Yến, Lưu Đan cũng đang chờ, Quý Chí Cương còn có các sản nghiệp rải rác, thậm chí ngay cả Cận Tiểu Xuyên chế tạo điện thoại cũng cần tài chính xa xỉ, hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn đưa ra một bút tài chính giúp Tư Lạc Ngõa sống sót, huống chi Tần Mục có trực giác thị trường rất nhạy cảm, nếu bắt được Tư Lạc Ngõa vào trong tay hắn, vậy thì chắc chắn sinh cơ tỏa sáng.

Trong lòng Lưu Đại Hữu đang thầm so đo, Tần Mục sửa trị xí nghiệp Hoa Khang chỉ sợ là vì chuyện khác, có chút chuyện không thể phóng lên mặt bàn, nếu không dùng Tần Mục tám mặt lung linh cũng không dùng thủ đoạn như thế, Lưu Đại Hữu cười lên, bưng chén rượu đi qua trước mặt Quản Bình Uyên, bắt đầu giới thiệu một ít phong cảnh của Đằng Long, trong lời nói nói trắng ra mang theo hương vị khác thường trên bàn rượu.

- Nói tới phong cảnh quê cha đất tổ, thành phố Đằng Long những năm này phát triển nhanh chóng, muốn tìm kiếm một chỗ như vậy thật đúng là khó tìm, bây giờ là xã hội hiện đại hóa mà.

Tô Ký Bắc vừa cười vừa nói, những lời này cũng là muốn cho những lão đạo thị ủy như Tô Ký Bắc nghe được, cũng có ý bất mãn với thường ủy mấy khóa trước của thành phố Đằng Long, Tô chủ tịch thi hành biện pháp chính trị thiên về dân phong, cũng có được dư luận ủng hộ nhất định, bảo trì những đặc sắc của địa phương.

Người khác không nói lời nào, Quản Bình Uyên lại nói những lời này chính là châm ngòi mâu thuẫn trong tư tưởng của Tô Ký Bắc cùng Vạn Hữu Niên, cười nói:

- Tô chủ tịch, nghe nói ngài từng là phó chủ tịch thành phố Thiên Phật của tỉnh Liêu Tây? Bên Thiên Phật tôi đã từng đi qua, nơi đó hấp dẫn không ít khách du lịch đi qua, nó giới thiệu một phong cảnh lớn của thành phố Liêu Tây với thế giới đấy.

Tô Ký Bắc lúc này mỉm cười đắc ý, bởi vì thành công ở Thiên Phật mới khiến cho hắn đi vào trong mắt tỉnh ủy, được đề bạt làm chủ tịch thành phố Đằng Long, Quản Bình Uyên nói câu lấy lòng này đã gãy trúng chỗ ngứa của Tô Ký Bắc, nhất thời nhìn Quản Bình Uyên thuận mắt hơn nhiều, nghĩ tới phần lễ vật của Quản Bình Uyên trong văn phòng thì lắc đầu nói:

- Chuyện đã qua thì đã qua, chúng ta đều muốn nhìn quốc gia phát triển, muốn phát triển Đằng Long thì chúng ta không thể đi sau Thiên Phật được, chúng ta còn có thể mô phỏng ra Vạn Phật Động, Ức Phật Động, những loại chuyện này cần nhà đầu tư lớn như Quản tiên sinh vào thành phố Đằng Long, ha ha, đến, uống một chén.

Con mắt Lưu Đại Hữu có một tia tinh quang bắn ra, Quản Bình Uyên này nhìn thì có chuẩn bị mà tới, nhanh như vậy đã đạt được Tô chủ tịch ưu ái, thương nhân này động vào hắn có quá tải hay không?

Nghĩ tới đây Lưu Đại Hữu xin lỗi ra ngoài một chút, liền gọi điện thoại cho Tần Mục, cũng hỏi xem thao tác cụ thể thế nào, nhưng mà điện thoại của Tần Mục đã tắt máy, làm cho Lưu Đại Hữu có chút vội vàng xao động, hắn suy nghĩ trong chốc lát hắn gọi cho vợ, mang lời nói mờ mịt của Tần Mục báo cho Trương Thúy nghe.

- Lão Lưu, anh quản khỉ gió Quản Bình Uyên có bối cảnh gì, anh quan tâm làm gì chứ?

Trong lời Trương Thúy mang theo giọng điệu chỉ tiếc khôn rèn sắt thành thép:

- Anh nói chỗ ngồi thì em nói cho anh nghe, anh ngồi được chỗ này là nhờ ai, anh đã là phó cục trưởng cục công an còn là thường ủy của thành phố, không ngờ quan lớn như anh xét xử chuyện như vậy còn chần chần chừ chừ sao?

- Không phải, người ta cứng quá, anh sợ...

- Sợ cái rắm gì mà sợ, anh đừng tưởng là em không biêt anh sau lưng còn nuôi mấy cô gái đấy.

Trương Thúy càng nói chuyện này càng khiến Lưu Đại Hữu đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà Trương Thúy cũng là người tinh thông quan trường, không có dây dưa chuyện này, mà là tiếp tục nói ra:

- Phó cục trưởng công an thành phố xét xử gái làng chơi đây là chuyện phi thường bình thường rồi, anh tốt nhất nên bảo bên Thanh Thao đánh báo cáo tới, bảo Giản Nông viếc báo cáo cho anh chuyện này, hắn cũng nói ra tính nghiêm trọng của cơnó, anh là phó cục trưởng công an cái gì cũng không làm thì chính là không làm tròn trách nhiệm.

Trương Thúy chậm rãi dẫn dắt tư duy của Lưu Đại Hữu.

- Về phần chỗ tên Quản Bình Uyên hoàn toàn là trùng hợp nha, ai biết tổng giám đốc xí nghiệp Hoa Khang lúc nào chạy tới nơi như vậy chứ, nếu không hài lòng với lão bà thì có thể dưỡng phòng nhỏ, hắn cũng không phải không có tiễn.

Lưu Đại Hữu bị Trương Thúy chỉ cây dâu mắng cây hòe thì đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà hắn cũng nghe rõ Trương Thúy nói thế nào, nhanh chóng cúp điện thoại bố trí.

Tần Mục mang chuyện này giao cho hắn và trực tiếp làm như không biết, nếu còn không biết làm thì vợ của Lưu Đại Hữu chắc chắn sẽ chửi hắn chết.

Hắn cũng không phải biết rõ, Tần Mục hiện tại đang làm chuyện trọng yếu.

Cảnh ban đêm thê lương, ngọn đèn loe loét, vẻ mặt thẹn thùng của Cừu Tiểu Thiền dang chờ đợi, nàng đang chậm rãi mặc áo sơ mi cho Tần Mục, mỗi cái cúc áo như rất cứng, nàng cài rất lâu.

Tần Mục duỗi tay trái ôm eo nhỏ mảnh mai vô lực của Cừu Tiểu Thiền, nhẹ giọng nói:

- Em theo anh thì phải hiểu rõ, từ mặt lớn thì anh cuối cùng vẫn lưu cho em mặt mũi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.