Mấy ngày nay nàng làm việc không yên lòng, có đôi khi nhìn tư liệu mà xuất thần, nhớ lại những lúc ở cạnh Tần Mục. Hôm nay Quản Bình Triều mượn cớ nói chuyện làm ăn, ẩn ẩn hỏi thăm Cừu Tiểu Thiền có đối tượng hay chưa, có thể đi ăn và xem ca hát với mình hay không, làm cho nội tâm của Cừu Tiểu Thiền không được tự nhiên. Tuy cử chỉ vẫn thân mật với Quản Bình Triều, nhưng mà trong lòng vướng mắc. Người này tới quá đột ngột, nàng lại biết rõ Đằng Long đang đàm phán với Tam Tinh, nàng cũng biết Tần Mục định làm gì, cũng giúp Tần Mục chú ý người này.
Nghe được trong loa có tiếng thở gấp của Cừu Tiểu Thiền, Tần Mục cười, nói:
- Như thế nào, có phải là có chuyện gì không hài lòng hay không? Nói cho anh biết, là anh chọc em, anh sẽ không cho người đó sống khá giả đâu.
Tuy giọng nói mang theo vẻ trêu chọc, nhưng lại để lộ ra Tần Mục quan tâm, Cừu Tiểu Thiền cười lên, gắt giọng:
- Anh có năng lực này hay không đã? Thành phố Đằng Long này anh có thể một tay che trời đúng không? Không phải ngày đó anh mắng em sao?
Mỗi nữ nhân đều biết làm nũng, Tần Mục chỉ cười khổ mà thôi. Đối với loại vấn đề này với Tần Mục trải qua tang thương còn không bằng một chàng trai trẻ tuổi mới lớn.
Cừu Tiểu Thiền nghe Tần Mục cười khổ thì cảm thấy câu hỏi của mình hơi nặng cũng không phải loại hình Tần Mục ưa thích, vội vàng chuyển đổi câu hỏi:
- Tần Mục, em hỏi anh, Đằng Long mấy ngày nay có phải có chuyện xảy ra đúng không?
Đi theo Tần Mục thời gian dài như vậy, Cừu Tiểu Thiền cũng rèn ra ý thức nguy cơ, Tần Mục trầm ngâm trong chốc lát, nói ra:
- Không chỉ là có việc, còn có chuyện lớn xảy ra. Anh đoán có không ít người muốn chia cái bánh ngọt Tư Lạc Ngõa này.
- Thí dụ như?
Cừu Tiểu Thiền tinh thần lập tức khẩn trương lên.
- Ví dụ như Quản gia của xí nghiệp Hoa Khang cũng đang muốn chen chân vào.
Tần Mục nghĩ lại vẫn nói chuyện này. Nếu như Cừu Tiểu Thiền thực sự hai lòng, như vậy sẽ tỏ vẻ gì đó. Nếu như Cừu Tiểu Thiền không có chuyện với Quản Bình Triều thì Tần Mục sẽ biết mình chỉ là hiểu lầm, như vậy về sau cũng nên đền bù cho Cừu Tiểu Thiền một chút.
Thời điểm này cái rèm màu hồng bị vén lên một chút, một gương mặt tinh xảo lộ ra trong cửa sổ. Cừu Tiểu Thiền nhìn thăm dò bên dưới, nhíu mày một cái, nhanh chóng buông rèm xuống, nói:
- Tần Mục, anh bây giờ ở đâu?
Tần Mục nghe ra giọng nàng mang theo lo lắng, vội vàng nói:
- Phát sinh chuyện gì?
- Dưới lầu của em có xe màu xám bạc. Chiếc xe con này không phải của khu phát triển, cũng không biết ngừng ở đây lúc nào. Em nói cho anh nghe, hôm nay Quản gia đó có tới khu phát triển, em nhìn đã biết là người không tốt lành gì rồi. Anh nói xem có phải hắn biết quan hệ của anh và em không, muốn dựa vào em làm cái gì đó? Em hiện tạo lo lắng lắm, không biết xảy ra chuyện gì.
Cừu Tiểu Thiền nói gấp, còn mang theo chút sợ hãi nói ra.
- Tần Mục, lúc nào em có thể quay về đây? Cho dù anh mắng em không biết xấu hổ cũng được, mắng em quấn quít anh không buông cũng không sao, dù sao em muốn quay về biệt thự, khu phát triển này buổi tối em không ngủ yên.
Tần Mục nhìn chung quanh, trừ xe của mình và một chiếc lam điểu đã dừng lại ở đâu từ lâu, lập tức khóc cười không thôi. Cừu Tiểu Thiền tính cảnh giác đủ cao, vậy mà xem mình là người khác. Nhưng mà Tần Mục cảm thấy nội tâm ấm áp, từ trong giọng nói Cừu Tiểu Thiền, Tần Mục có thể nghe ra nàng vô cùng quyến luyến mình, đẩy cửa xe ra và nói trong điện thoại.
- Em mở rèm ra xem bên dưới đi.
- Bảo em xem biển số xe sao? Trời tối quá không dễ nhìn thấy.
Cho dù trong lòng Cừu Tiểu Thiền hoài nghi, nhưng vẫn nghe theo lời Tần Mục, vén rèm lên và thò đầu ra quan sát.
Một thân ảnh đứng dựa lưng vào chiếc xe. Cho dù cảnh đêm tối đen nhưng Cừu Tiểu Thiền vẫn nhìn rõ gương mặt đó, đôi mắt hữu thần của người đó đang nhìn nàng.
- YAA.A.A.., anh... Anh tới lúc nào?
Cừu Tiểu Thiền kêu lên sợ hãi, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói:
- Anh là đồ khốn nạn, làm cho em sợ!
Tần Mục nói vài tiếng trong điện thoại, nhưng mà nghe lời của Cừu Tiểu Thiền mừng rỡ như vậy, vậy mà không biết nói cái gì cho phải, chỉ nghe tỏng loa tiếng bước chân dồn dập của Cừu Tiểu Thiền.
Thời gian như ngắn lại, thời gian lại như dài ra, thân ảnh Cừu Tiểu Thiền xuất hiện ở dưới lầu, Tần Mục cứ như vậy lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng tóc tai mất trật tự một chút, tóc xõa trên vai. Trong ánh mắt hiện ra một tia nước mắt, lại kiên cường không cho nước mắt chảy xuống, nhưng mà phát hiện hàm răng cắn lấy bờ môi tái nhợt đã bán đứng nàng.
Tần Mục có chút lắc đầu, đóng của xe lại, nhanh chân chạy lên ôm lấy Cừu Tiểu Thiền.
Cừu Tiểu Thiền chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như không còn, giống như tùy thời sẽ té xỉu, nhưng nàng lại dùng sức lực cuối cùng ôm Tần Mục. Chờ Tần Mục mở tay ra ôm nàng, lúc này mới nằm trong lòng ngực Tần Mục.
Tần Mục không nói hai lời trực tiếp ôm ngang Cừu Tiểu Thiền. Cừu Tiểu Thiền nhấm nháp hương vị nam nhân quen thuộc của Tần Mục, sắc mặt đỏ hừng hực nói trong tay của hắn.
- Anh cũng quá lớn gan rồi. Một bí thư huyện ủy, một khu trưởng khu phát triển ôm nhau, không sợ người ta nắm được tóc sao?
Tần Mục lúc này cười hắc hắc nói:
- Hiện tại đêm dài người tĩnh, làm gì có người nào, nếu như bị người khác phát hiện, vậy thì vận khí của anh quá kém rồi.
Cừu Tiểu Thiền lúc này véo lưng của hắn, thấp giọng nói ra:
- Anh là đồ khốn nạn, chỉ biết tra tấn người ta.
Hai người thấp giọng nói chuyện, Tần Mục bước chân không ngừng, ôm Cừu Tiểu Thiền đi lên lầu hai, Cừu Tiểu Thiền cười hì hì nói ra:
- Nói, hôm nay mọi người xin nghỉ phép, có phải có ý xấu hay không, tìm người cho bọn họ nghỉ?
Tần Mục cảm giác lỗ tai có gió thơm thổi qua, toàn thân ngứa ngáy, Cừu Tiểu Thiền nói lời này giống như hắn là người lạm dụng chức quyền, hắn cũng không có cãi lại, nhỏ giọng hỏi:
- Muốn hay không muốn?
Cừu Tiểu Thiền nha một tiếng, Tần Mục đầu gỗ này lần đầu tiên nói ra lời này với nàng đấy. Cừu Tiểu Thiền cảm giác toàn thân nóng lên, lúc này sau lưng có tay của Tần Mục ôm lấy, cảm thấy hai tay của mình không biết để đâu, chỉ bất lực ôm cổ Tần Mục, mang mặt vùi vào ngực Tần Mục, nói cái gì cũng không ngẩng đầu lên.
Tần Mục ôm Cừu Tiểu Thiền đi thẳng lên lầu hai, đến văn phòng của Cừu Tiểu Thiền và đá cửa mở ra. Cừu Tiểu Thiền hét lên một tiếng, gắt giọng:
- Cẩn thận một chút, ngày mai cánh cửa bị hư thì có người hỏi đấy. Em là một nữ nhân mềm yếu, làm gì có khí lực lớn làm hư cửa.
Toàn thân Tần Mục nóng lên, Cừu Tiểu Thiền nói vài câu nũng nịu gì đó, lọt vào trong tai Tần Mục chẳng khác gì dược vật thôi tình. Hắn quay người đá cửa đóng lại, Cừu Tiểu Thiền vươn tay khóa cửa lại. Thời điểm làm chuyện này Cừu Tiểu Thiền cảm thấy trái tim đập loạn lên, toàn thân chờ mong và run rẩy vì sợ hãi, thấp giọng nói ra:
- Đừng ở chỗ này, đi vào phòng của em đi.