[Dịch]Thanh Quan

Chương 591 : Sóng ngầm lại sinh.




Thủ trưởng nghe báo cáo sau đó cười rộ lên, hỏi bộ trưởng tên của những người trong báo cáo kia. Rất hiển nhiên thủ trưởng cũng có ý định từ những người này lần ra người phía sau. Bộ trưởng cười khổ nói ra vài cái tên, điện thoại bên kia không có âm thanh, chỉ có âm thanh "Cùm cụp cùm cụp", bộ trưởng biết rõ thủ trưởng cũng lâm vào trạng tháo xoắn xuýt.

Kết quả thủ trưởng không có nói thẳng với bộ trưởng, mà là lời nói thấm thía:

- Quốc gia chúng ta uốn lượn ngàn dặm, địa thế khác nhau thì diện mạo khác nhau, điểm này chúng ta làm lãnh đạo phải chú ý. Làm rất tốt sẽ không cô phụ kỳ vọng của đảng và nhân dân.

Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Bộ trưởng lập tức cảm thấy chấn động, thủ trưởng cũng nhìn ra trong đó có chỗ khó xử, trực tiếp vứt nó cho mình. Điều này cũng làm cho bộ trưởng không có biện pháp oán hận thủ trưởng, dù sao vị lão gia kia nổi danh tính tình nóng nảy, hiện tại đã lớn tuổi nhưng già vẫn còn cương mãnh, người có can đảm đụng vào không có bao nhiêu. Thủ trưởng bo bo giữ mình, ai cũng biết cấp trên sẽ có sóng gió.

Thời điểm này phải khảo sát trí tuệ chính trị của bộ trưởng. Tâm thần hắn bất định cả buổi, càng điện thoại cho bạn cũ của mình, bảo hắn giúp đỡ xem lão gia tử này có con cháu thân thích gì ở sông Mẫu hay không.

Bạn cũ nghe ra hắn nói chuyện lo lắng, cũng khua chiêng giống trống tra một chút. Địa vị như bọn họ rất ít quan tâm chuyện phân bố nhân sự của cấp dưới, chuyện này phải xét thật lâu mới biết được.

Sau đó bộ trưởng xem danh sách đưa lên, cái tên Cao Bằng rất bình thường, cả nước đoán chừng có mấy vạn người có tên này, thế nhưng mà phóng tới kinh thành thì cái tên này có sức nặng không nhỏ ở Bắc Kinh. Tần lão gia tử, Cao Phái, đây là hai cái tên khiến người ta chú ý, làm hậu đại của bọn họ thì thân phận địa vị của Cao Bằng cũng rất mẫn cảm.

Một phó chủ tịch huyện nho nhỏ, tất nhiên sẽ có bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện hoặc là đồng liêu đấu đá với nhau, nhưng trực tiếp nâng lên tới kinh thành, làm như vậy dường như có chút không hợp quy củ.

Ánh mắt bộ trưởng sáng ngời nhìn qua cái tên và lý lịch của Cao Bằng, trong lòng cấp tốc suy nghĩ ra. Thời điểm này bạn cũ của hắn điện thoại tới, nói cho hắn biết một tình huống khác, rời xa sông Mẫu Tần hệ tỉnh Bắc Liêu này có một người khác đang làm ra sự kiện lớn.

Đó là chuyện Tam Tinh hùn vốn.

Bộ trưởng nghe bạn cũ nhắc tới chuyện này thì trong lòng run rẩy, mang theo cảm xúc khác nói:

- Cái tên Tần Mục này tôi đã nghe qua, tiểu tử này hình như rất nhiệt tình.

Bạn cũ cười nói:

- Anh chỉ biết đại khái mà thôi, chuyện này còn có nhiều chuyện khó nói.

Khó nói, đây không phải là định luận của nhân viên bậc trung được. Rốt cuộc thanh danh của Tần Mục lên cao hay là hắn phải ẩn tàng, loại kết luận này không ai biết được, cũng không có ai dám dễ dàng đứng thành hàng. Nhưng mà trong lòng hai người hiểu rõ Tần hệ bên kia đoán chừng không ôm thái độ lạc quan vì chuyện Tần Mục cả gan làm loạn, cho nên vào lúc mấu chốt này nâng một nhân vật đời thứ ba khác lên thay thế Tần Mục nếu có biến.

Không thể khiến nhân vật đời thứ ba gián đoạn, đây là tư tưởng của mỗi nhân vật thủ lĩnh của các hệ phái. Đời thứ hai còn kém, dù sao có dư uy của thủ lĩnh vẫn còn. Nhưng mà thời điểm nhân vật đời ba chưa trưởng thành mà thủ lĩnh đã lớn tuổi, chắc chắn sẽ không chiếu cố toàn diện, cho nên nhân lúc thủ lĩnh còn sống phải ổn định phe phái lót đường cho đời thứ ba.

Bộ trưởng thở dài, không có che dấu bất đắc dĩ trong đó. Bạn cũ vừa cười vừa nói:

- Anh đừng có phát sầu như vậy, kỳ thật chuyện này còn có người phát sầu hơn cả anh đấy.

Những lời này nói xong bạn cũ của hắn cúp điện thoại, rất hiển nhiên bạn cũ của hắn sau khi nghe tin tức này khẳng định tra một ít bố trí nhân viên, chỉ sợ đã suy nghĩ ra chuyện gì đó. Có thể chuyện này liên quan tới kỷ luật, bạn cũ của hắn không thể chiếu cố cho bộ trưởng, vì vậy bộ trưởng phiền lòng càng đậm.

Đợi lát nữa bộ trưởng nghiềm ngẫm ý tứ trong lời của bạn cũ, khóe miệng dần dần vui vẻ, nhanh chóng gọi điện thoại thông tri cho các ngành, ngày mai tổ chức hội nghị.

Chính mình chỉ là "Tiểu" bộ trưởng, cần gì phải xoắn xuýt chuyện này đắc tội người nào chứ? Hắn ngồi ở vị trí này nhất định phải tiếp xúc tới mâu thuẫn của tầng trên, chỉ cần mình giữ lòng bình thường, nên làm thì phải làm, không có ngọn không nhổ tăm sao. Phía dưới báo cáo kế hoạch, chính mình xem như cái gì cũng không biết, trực tiếp lấy ra thảo luận, cấp trên ai thích đấu thì đấu. Đến lúc đó kế hoạch này biến thành sự thật thì sẽ có người thua người thắng, chính mình đến lúc đó nghe lệnh là được.

Chính mình nhiều nhất cũng chỉ là dây dẫn nổ, có lẽ còn không tính là dây dẫn nổ, người khác thua cho dù muốn hả giận có lẽ cũng không lấy mình khai đao nha?

Kinh thành bên này phong vân thủy động, Đằng Long sóng ngầm mãnh liệt.

Tần Mục đã không tham gia tụ tập buổi tối, thường ủy Đằng Long chủ yếu nhiệt tình với Quản Bình Uyên cùng Tam Tinh trong khách sạn Kinh Điển.

Bởi vì thường ủy đã chỉ định mời khách ở đây, cho nên đoàn người cũng được an trí trong gian phòng xa hoa, quản lý cũng nhanh chóng thông tri lão bản, hỏi thăm nên dùng thái độ nào để đối đãi.

Giờ phút này lão bản Vân Băng đang ngồi trong trà lâu của khu chợ, quay mắt nhìn qua cô gái trước mặt, mỉm cười nói:

- Nên xử lý như thế nào thì xử lý thế đó đi, anh ngây ngốc trong Kinh Điển lâu rồi, có cơ hội này nên bắt lấy.

Ai cũng không biết Vân Băng lúc nào mới buông tha nơi đây trở lại Đằng Long. Duẫn Chiếu Cơ đối diện với nàng mỉm cười liên tục, phẩm một ngụm nồng đậm trà thơm, lắc đầu nói ra:

- Có cơ hội nên nắm, không biết Vân lão bản mất đi bao nhiêu cơ hội.

Vân Băng liếc mắt nhìn Duẫn Chiếu Cơ, lại bàn giao trong điện thoại vài câu, nói:

- Tôi không mất đi cơ hội nào cả, ngược lại là Duẫn tiểu thư, không biết có hài lòng với sinh hoạt bây giờ không?

Hai người tiếp xúc thời gian dài, nhìn qua người làm ăn hai nước giao phong, kỳ thật lẫn nhau cũng quen thuộc nhau. Vân Băng trong lòng nhớ ai, muốn như thế nào, Duẫn Chiếu Cơ biết rõ ràng. Mỗi khi hai người nói chuyện phiếm đều nói tới thủ bút của Tần Mục, Vân Băng đôi mắt tỏa sáng. Chuyện này làm cho Duẫn Chiếu Cơ bắt lấy nhược điểm của Vân Băng, thỉnh thoảng trêu chọc Vân Băng một phen. Mà Vân Băng cũng là nữ tủ thông minh, tuy nhiên Duẫn Chiếu Cơ thường xuyên nói những lời này, nhưng Vân Băng cũng nghe được ý hâm mộ trong lời của nàng, vì vậy hai người không giao phong mà nói chuyện như bạn.

Duẫn Chiếu Cơ lại uống một chén trà, sâu kín nói ra:

- Hận không gặp lúc chưa gả, minh chủ ủ rũ đau thương.

Nói xong khoát khoát tay, lúc này rời khỏi quán trà, cũng không nói gì thêm mà rời đi.

Con mắt Vân Băng ngưng tụ, hôm nay Duẫn Chiếu Cơ cảm xúc đặc biệt phiền muộn một ít, có phải gần đây bên kia xảy ra chuyện gì hay không, làm cho Duẫn Chiếu Cơ điện thoại cho mình, bảo mình từ Lan Trữ tới đây uống trà với nàng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.