[Dịch]Thanh Quan

Chương 588 : Quản Bình Uyên không có gì hơn người.




Tần Mục nhìn bề ngoài thì mang chủ đề này thay mặt thành phố Đằng Long đàm phán với Quản Bình Uyên, Quản Bình Uyên bây giờ hắn uất nghẹn, cười giả lả với Tần Mục và đi tới trước mặt Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường càng cảm thấy không đủ tư vị, dường như đầu tư của Tam Tinh là cầu Đằng Long, mà không phải Đằng Long dang hai tay hoan nghênh bọn họ.

Đến xế chiều bốn giờ, hai bên lúc này bàn bạc mới tỏ vẻ hợp tác, Quản Bình Uyên đầu óc choáng váng đạt thành chuyện "hùn vốn" này, kỳ thật hàm răng của hắn như cắn nát ra, Tần Mục một điều kiện lại một điều kiện, bằng năng lực của xí nghiệp Hoa Khang tuyệt đối không thể thừa nhận nhiều yêu cầu như thế, một khi Hoa Khang đồng ý, như vậy ít nhất lợi nhuận ít nhất năm năm của cả xí nghiệp sẽ rót vào Tư Lạc Ngõa, đây là điểm Quản Bình Uyên vẫn không thể dừng tay, bởi vì hắn đã đắc tội Tam Tinh, nếu không có đạt được điện kiện trong lòng Tần Mục mà hắn vội vàng bỏ quyền, chỉ sợ Tần Mục cùng tập đoàn Vạn Yến sẽ không cho hắn ăn quả tốt.

Tần Mục được mất Quản Bình Uyên không có gì hứng thú, nhưng nếu như không thể hiện cho Chu Tiểu Mai thấy, con đường truy cầu mỹ nữ sau đó chắc chắn không thể nào hoàn thành, hiện tại trong lòng Quản Bình Uyên hối hận xanh ruột, không có việc gì chạy tới Đằng Long chán ghét này làm cái gì chứ?

- Tư Lạc Ngõa là xí nghiệp nhà nước, có tập đoàn Tam Tinh đầu tư, cũng không có nghĩa là xí nghiệp trong nước nhường cho Tam Tinh, cho nên thành phố Đằng Long không thể đồng ý chuyện cải biến Tư Lạc Ngõa thành Tư Lạc Nghõa của riêng Tam Tinh.

Tần Mục chậm rãi nói ra, cười nói:

- Tư Lạc Ngõa là nơi hùn vốn không tồi nha.

Sắc mặt Phác Khóa Trường đen lại, Tần Mục thằng này ra tay quá đen, quả nhiên người trong quan trường kẻ nào cũng hiểm độc hơn cả thương nhân nhiều lắm, nói:

- Tần bí thư, tập đoàn Tam Tinh chúng tôi quyết định cứu vãn công ty Tư Lạc Ngõa, như vậy nó phải được đánh nhãn hiệu của Tam Tinh chúng tôi, có nhãn hiệu này ủng hộ thì Tư Lạc Ngõa sẽ phát triển tiếp.

Trong mắt Phác Khóa Trường hào quang lóe lên, muốn nhìn sắc mặt của Tần Mục nhưng hắn không thấy gì cả, Tần Mục vỗ vỗ tay nói ra:

- Đây là vấn đề chính yếu, cũng tuyệt đối không thể qua loa, Quản tiên sinh, có lẽ anh nên giải thích cho vị bằng hữu ngoại quốc này biết về xí nghiệp nhà nước của chúng ta đi, chư vị xin cứ tự nhiên.

Nói xong Tần Mục liền rời khỏi phòng họp, đi tới văn phòng của Vạn Hữu Niên, ngày hôm nay tình huống gì cũng phải báo cáo lại.

Vào lúc Tần Mục đi rồi Phác Khóa Trường cùng Kim Hi Nhi Lăng Lệ ánh mắt nhìn qua phía Quản Bình Uyên, đối với minh hữu tạm thời phản bội này bọn họ cũng không chào đón.

Quản Bình Uyên cũng là nhân vật, hơi có chút biểu hiện cầm được và buôn được, nhún nhún vai nói ra:

- Hai vị không cần đối địch với tôi như vậy, Tần bí thư nói rất có đạo lý, Tư Lạc Ngõa chính là xí nghiệp nhà nước, nếu như nó đánh tên của Tam Tinh thì chỉ sợ trên là thành phố Đằng Long, dưới là huyện Thanh Thao, những quan viên này sẽ bị cấp trên trách hỏi, rất có thể sẽ bị cách chức đấy.

Kim Hi Nhi nháy mắt, nói ra:

- Thế nhưng mà mang Tư Lạc Ngõa dán lên tên của công ty chúng tôi, vậy thì sẽ có chút thanh danh trên quốc tế, tôi không rõ vì sao phải cự tuyệt hảo ý của chúng tôi như vậy, cổ phần cụ thể ước thúc sẽ có ghi trên hợp đồng cả.

Quản Bình Uyên cao thâm mạt trắc cười lên nhìn qua Phác Khóa Trường một cái, cũng không nói gì nữa.

Phác Khóa Trường đã từng tiếp xúc mấy lần với quan chức Trung Quốc, nghe ra Quản Bình Uyên nói có ý khác, kết hợp một ít lịch duyệt, Phác Khóa Trường như có điều suy nghĩ và gật đầu, trên quan trường tùy thời lf địch nhân, tùy thời là minh hữu, Phác Khóa Trường cười lên, nói ra:

- Quản tiên sinh hôm nay làm vậy khiến chúng tôi giật mình.

Những lời này mang theo hương vị oán trách, Phác Khóa Trường mượn cơ hội này châm chọc, Quản Bình Uyên cười cười, không có trực tiếp đáp lời, mà là nói ra:

- Tô chủ tịch cùng Nhiếp phó bí thư có giao tình với cha chú của tôi, có thời gian tôi có thể giới thiệu với Phác Khóa Trường một chút.

Nếu mục đích của Tần Mục chính là cắn tập đoàn Tam Tinh một ngụm, Quản Bình Uyên cũng không đau lòng mà tống xuất ra, bên này không thuộc Hàn hệ, hắn tự nhiên không muốn ở chỗ này vung quá nhiều lợi ích, Tam Tinh đã nhìn trúng Tư Lạc Ngõa, phải làm cho bọn họ chảy máu nhiều mới tốt.

- Vậy phải cảm tạ Quản tiên sinh.

Phác Khóa Trường cũng biết Quản Bình Triều tặng lễ, cũng ứng theo.

Hai người bắt đầu lục đục với nhau một vòng mới, Kim Hi Nhi không để lại dấu vết ngáp dài, trong nội tâm bắt đầu nhớ Tần Mục.

Quản Bình Uyên ở chỗ này quá biệt khuất, muốn kéo da của Tam Tinh lên đầu tư của mình, Tần Mục lại báo cáo tình hình đàm phán với Vạn Hữu Niên, hơn nữa bắt đầu đưa ra suy luận sau đó.

Tâm tư của Vạn Hữu Niên đặt tất cả vào trên báo cáo của bản thân, đối với Tần Mục báo cáo ucngx không quan tâm lắng nghe, Tần Mục báo cáo xong thì Vạn Hữu Niên gật gật đầu nói ra:

- Chuyện này không phải sốt ruột, công việc của thành phố Đằng Long bận rộn, chuyện sau đó anh nên báo cáo cho Nhiếp phó bí thư đi.

Tần Mục gật gật đầu, nói ra:

- Tốt, Vạn bí thư, tôi đi trước nhé?

Vạn Hữu Niên đồng ý một tiếng, Tần Mục đợi tới khi Tần Mục đi tới cửa, Vạn Hữu Niên ho khan một tiếng, thấy Tần Mục xoay người lại mới ý vị thâm trường nói ra:

- Người trẻ tuổi, phải tránh phập phồng không yên ah.

Tần Mục ứng một tiếng liền rời khỏi bên này, xem biểu hiện của Vạn Hữu Niên biểu thì chuyện của Tư Lạc Ngõa hiển nhiên không khiến hắn quan tâm tiếp, có Tần Mục đưa chủ ý thì Vạn Hữu Niên hoàn toàn có thể nhảy qua chuyện hùn vốn của Tư Lạc Ngõa mà tìm con đường hướng lên, mà hùn vốn Tư Lạc Ngõa thành công hay không chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, vì vậy trao quyền cho cấp dưới và nhắc nhở Tần Mục, đừng có độc chiếm công lao này, đầu to vẫn là lãnh đạo thành phố lãnh, Tần Mục cũng nên phân canh cho người khác uống, phải giúp người ta có tên trên báo cáo, chỉ cần xuất hiện hai chữ này thì cấp trên cũng biết luận công phân xử, Tần Mục cũng hiểu chuyện này, công lao này, thất bại thì cần Tần Mục đưa lưng ra gánh vác.

Đây chính là như vậy, cấp dưới làm mà cấp trên hưởng, từ xưa đến nay lệ cũ Tần Mục cúi đầu chậm rãi đi tới văn phòng Niếp Vinh Bình, trên đường đi qua gian phòng Tô Ký Bắc, cửa phòng bị người mở ra và thấy Tô Ký Bắc tay cầm điếu thuốc, vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy Tần Mục

Tần Mục đứng đó chào hỏi Tô Ký Bắc, Tô Ký Bắc cười mời Tần Mục đi vào, Tần Mục một bí thư huyện ủy, thị ủy bên này không nên đắc tội với ai, vì như vậy không có lợi cho hắn.

Vừa đi vào văn phòng, Tô Ký Bắc lúc này lấy dưới bàn một cái bọc đặt lên bàn, Tần Mục giật mình bởi vì thứ này nhìn quen mắt, hình như là thứ Quản Bình Uyên đưa cho Tô Ký Bắc vào lúc trưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.