Đáng thương tập đoàn Tam Tinh đã bắt đầu rơi vào trong mắt Tần Mục, đã bắt đầu hành động bị đả kích lần thứ hai, chỉ là Kim Hi Nhi hồn nhiên và Phác Khóa Trường trầm mặc không ngờ tới.
Mấy phương lục đục với nhau, thậm chí nghĩ cách che dấu mục đích của mình.
Nghe Chu Tiểu Mai lên tiếng, Quản Bình Uyên cười rộ lên, nói ra:
- Tục ngữ nói một hàng rào ba cái cọc, một hảo hán ba người giúp, Chu chủ tịch, tập đoàn Vạn Yến có quy mô lớn như vậy, tin tưởng đối với những lời này thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ a.
Quản Bình Triều nói lời này miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, nói cho Chu Tiểu Mai nghe rất rõ ràng, ngươi có thể chơi lớn nhưng đằng sau phải có người, nhưng chúng ta hậu trường cũng rất cứng. Hơn nữa Quản Bình Uyên tự tin cho dù hậu trường sau lưng Chu Tiểu Mai cường đại như thế nào cũng kém xa thân phận hậu duệ gia tộc đỏ.
Chu Tiểu Mai hé miệng cười cười, phản bác nói:
- Đúng vậy a, tập đoàn Vạn Yến chúng tôi có được ngày hôm nay là do quốc gia có chính sách và tạo hoàn cảnh tốt, còn có chính quyền địa phương ủng hộ không nhỏ.
Nói chuyện dĩ nhiên là cẩn thận, trực tiếp dùng lời khách sáo giọng quan, căn bản không nói sau lưng minh có người, làm cho Quản Bình Uyên lúc này cảm thấy vô lực.
Nói xong câu đó Chu Tiểu Mai dùng tay quấn tóc, ngăn cản ánh mắt Quản Bình Uyên nhìn qua mình, dựa thế lè lưỡi với Tần Mục, tỏ vẻ mình học theo Tần Mục.
Tuy Tần Mục nhắm mắt nhưng cũng cảm giác được Chu Tiểu Mai tinh nghịch, khóe miệng tươi cười, trong mắt Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường cảm thấy nụ cười của bí thư huyện ủy này quá quỷ dị.
Quản Bình Uyên bị Chu Tiểu Mai đang quấn tóc phong thái hấp dẫn, nhưng mà lập tức hồi phục lại, mang theo nụ cười khó hiểu:
- Lãnh đạo thành phố Đằng Long vẫn rất xem trọng tập đoàn có thực nghiệp của chúng ta. Vạn bí thư, Tô chủ tịch cùng Nhiếp phó bí thư cũng rất quan tâm chuyện của Tư Lạc Ngõa.
Tần Mục thiếu chút nữa muốn nhổ ra, đây là đời thứ ba của Hàn lão gia tử sao? Tại sao không có tiêu chuẩn như vậy? Nếu Tần Mục không lộ ra át chủ bài của mình, mà là đang đánh mê hồn trận với quan trên. Biểu lộ càng ít càng khiến người ta nghi kỵ, càng khiến đối thủ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chu Tiểu Mai cũng cười rộ lên, nói ra:
- Ba vị lãnh đạo dốc hết tâm huyết kiến thiết Đằng Long phát triển, lo lắng hết lòng, quả thật làm cho người ta khâm phục.
Vẫn là học Tần Mục, trong lời nói dường như rất quen thuộc ba lãnh đạo, lại giống như xuát phát từ giọng điệu tuyên truyền, làm cho sắc mặt Quản Bình Triều càng khó nhìn hơn. Hai lần giao phong lời nói Quản Bình Uyên đều không sờ được chi tiết của người ta, còn không biết gốc rễ của tập đoàn Vạn Yến, chuyện này làm hắn khó chịu.
Nhất là Chu Tiểu Mai lúc này làm ra phong thái như nhân, giơ tay nhấc chân đều hấp dẫn ánh mắt của Quản Bình Uyên, nếu lộ ra yếu thế trước mặt nữ nhân này hắn còn tư cách gì dùng tư thế mạnh mẽ của nam nhân theo đuổi Chu Tiểu Mai đây?
- Ha ha a, Chu chủ tịch quả nhiên giao du rộng khắp, không ai không biết nha?
Quản Bình Uyên thấy Chu Tiểu Mai dường như có quan trên, liền bắt đầu đánh bài quê quán..
Lúc này Chu Tiểu Mai cũng phát động thế công với Quản Bình Uyên, Tần Mục thủ ở đây không thích hợp, liền cười nói:
- Mấy xí nghiệp của các vị thương lượng trước đi, thành phố Đằng Long chúng tôi phi thường hoan nghênh các vị tới đây đầu tư, Tư Lạc Ngõa đang chờ các vị đầu tư đấy.
Nói xong Tần Mục đứng lên đi ra ngoài.
Chiêu này của hắn làm cho Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường không hiểu, nhưng mà Phác Khóa Trường thấy Quản Bình Uyên đang tranh phong với Chu Tiểu Mai thì thấp giọng nói tiếng Hàn với Kim Hi Nhi, bảo nàng tìm cơ hội hẹn Tần Mục ra nói chuyện, dù sao hai người vẫn quen nhau, Kim Hi Nhi từng qua đêm với Tần Mục đấy, cho dù ngày đó có Ngô Cúc.
Đại tiểu thư người đẹp lời ngọt, có thể đi đầu tư cảm tình nha, Phác Khóa Trường nghĩ như vậy.
Kim Hi Nhi nghe Phác Khóa Trường đề nghị thì khuôn mặt đột nhiên đỏ lên. Nàng không phủ nhận từng vô số đêm nằm mộng nghĩ về Tần Mục, thậm chí vào mỗi sáng nàng đều nghĩ về tư thế oai hùng của Tần Mục tại huyện Tây Bình. Thế nhưng mà làm cho nàng mờ mịt khi đặt tình cảm với Tần Mục đầu tư lợi ích, làm cho Kim Hi Nhi không quen.
- Đại tiểu thư, tuy tập đoàn không hy vọng công nhân trong giờ làm bàn chuyện tư, nhưng mà Tần bí thư là người vô cùng bận rộn, cô xem...
Phác Khóa Trường cẩn thận nói ra, đây cũng là một trong những mục đích chủ yếu đề nghị Kim Hi Nhi đến Trung Quốc, Tần Mục còn trẻ tuổi có thể qua mị lực của đại tiểu thư sao? Tuy nam nhân này đã kết hôn, nhưng mà nam nhân nào không hy vọng ba vợ bốn nàng hầu?
Phác Khóa Trường nói lời này khiến Kim Hi Nhi do dự, Tần Mục thật sự bận nhiều việc. Nàng do dự làm cho Phác Khóa Trường biết rõ mình đã nắm được nhược điểm của Kim Hi Nhi, tăng thêm một câu:
- Nghe nói vợ của Tần bí thư hiện tại đang hôn mê, rất có thể sẽ biến thành người thực vật cả đời.
- Ah!
Kim Hi Nhi vô ý thức kinh hô khiến cho Chu Tiểu Mai cùng Quản Bình Uyên chú ý, nhao nhao đưa mắt nhìn sang nàng. Nàng cuống quít thấp giọng nói xin lỗi, dựa thế chạy ra khỏi phòng hợp.
Phác Khóa Trường nhìn thấy bóng lưng Kim Hi Nhi rời đi thì âm thầm đổ mồ hôi.
Chu Tiểu Mai hai người chỉ nhìn qua Kim Hi Nhi một chút liền không hề để ý, tiếp tục bàn chủ đề của mình, hai người vẫn đang đấu trí, xem ai giành được lợi thế trong nghỉ nửa hiệp này.
- Xí nghiệp Hoa Khang nghiệp vụ chủ yếu là ở kinh thành, Thượng Hải cùng Quảng Châu? Không biết có nhớ lầm phạm vi mở rộng hay không?
Chu Tiểu Mai mỉm cười hỏi thăm, kỳ thật đã nhanh chóng nhớ biểu đồ phân bố của xí nghiệp Hoa Khang.
- Kinh thành, Thượng Hải, Quảng Châu thuộc về ba khu vực quan trọng của Trung Quốc, nắm giữ nơi này có thể mở rộng ra bốn phía.
Quản Bình Uyên đã tính trước nói ra, hoàn toàn không biết mình đã tiến vào bẩy rập phấn hồng do Chu Tiểu Mai đào sẵn rồi.
Sắc mặt Hàn Băng hơi âm trầm ngồi trong quán cà phê, đối diện là Quản Bình Triều cũng với sắc mặt âm trầm.
Hàn Băng cầm lấy thìa đang quấy cà phê của mình lên, chậm rãi nói ra:
- Tần Mục đánh tính toán như vậy?
Quản Bình Triều khinh thường cười một tiếng, không có trả lời, hắn cầm chén cà phê ánh mắt nhìn ra ngoài. Hàn Băng lúc này ánh mắt nặng nề, nói ra:
- Tâm tư của Tần Mục cũng không phải đơn giản đâu.
Quản Bình Triều vốn cảm thấy phiền muộn trong lòng, bị Hàn Băng nói như vậy thì thiếu kiên nhẫn, cười lạnh nói:
- Tần Mục hắn ỷ vào quan hệ với bên kia, nếu không sẽ không kết thân với Tuyết Lăng, lão gia tử bên này nói chuyện cũng có sức nặng, chúng ta đụng hắn một cái cũng không cần phải sợ gì.
Hàn Băng tiếp tục cúi đầu, hắn quấy cà phê và nói:
- Huyện quan không bằng hiện quản, cho dù không có hắn ta thì tràng diện này chúng ta cũng đã thua rồi, cho dù muốn náo tới mức hắn mất chức bí thư huyện ủy cũng đã chậm rồi. Không nghĩ tới lá gan của hắn lại lớn như vậy.