[Dịch]Thanh Quan

Chương 580 : Tả Bình An bị gài. (1)




Vạn Hữu Niên khoát khoát tay, trong lòng đầy suy nghĩ, cười nói:

- Tiểu Tần ah, thời gian không còn sớm, Tam Tinh cùng Hoa Khang bên kia anh phải ra mặt chiếu cố rồi, còn có Tô chủ tịch, Nhiếp phó bí thư, bảo bọn họ đại biểu chính phủ đi, người ta đường xa mà đến chúng ta cũng phải thể hiện thành ý, chỉ cần có thiện ý đầu tư, chúng ta đều hoan nghênh.

Nói xong cười thoải mái.

Tần Mục vội vàng đáp ứng, nói ra:

- Vạn bí thư, tôi đi bố trí.

- Đi, làm rất tốt!

Vạn Hữu Niên cổ vũ Tần Mục.

Sau khi Tần Mục rời khỏi, Vạn Hữu Niên cảm thấy toàn thân nóng lên, từ trong bàn công tác lấy ra một tờ giấy trên đầu có chữ đỏ, chuẩn bị trong một lát viết lên đó.

Thị trường Trung Quốc tiềm ẩn năng lực và mong đợi của bên ngoài.

Sau khi trấn an Vạn Hữu Niên, Tần Mục có thể đoán ra hắn vui vẻ thế nào, Vạn Hữu Niên tất nhiên sẽ sửa sang lại nội dung đàm luận và báo cáo lên trên, có lẽ mang tên của mình viết vào và nói rõ năng lực phân tích thị trường của hắn, chỉ sợ Vạn Hữu Niên cũng được cấp trên ưu ái, vậy hắn tự nhiên sẽ thân mật với mình hơn, ngược lại là Tần Mục tại Bắc Liêu này gia tăng một cán bộ Tần hệ có thực lực, đây là chuyện có lợi vẹn toàn.

Sau đó Tần Mục đi theo sau Tô Ký Bắc, Niếp Vinh Bình, trong khách sạn Kinh Điển mở tiệc chiêu đãi Tam Tinh cùng xí nghiệp Hoa Khang, trong bữa tiệc mọi người trò chuyện cũng vui vẻ, Quản Bình Uyên còn lướt qua Tần Mục trực tiếp móc nối với Tô Ký Bắc Niếp Vinh Bình, lại bị Tô Ký Bắc dùng lý do trên tiệc rượu không nói chuyện công việc.

Phác Khóa Trường càng nhìn càng cảm thấy Quản Bình Uyên có chút không đáng tin cậy, chuyện này càng ngày càng không chạy theo kế hoạch của bọn họ lúc trước, cho nên cũng mượn cơ hội này hy vọng Tam Tinh có thể hợp tác sâu sắc với thành phố Đằng Long, mà chủ đề này Tần Mục dùng hôm nay là tiệc rượu bỏ qua.

Mặt ngoài trò chuyện vui vẻ với nhau, cũng không có nghĩa là thành phố Đằng Long sẽ nhượng bộ, Quản Bình Uyên cùng Phác Khóa Trường trong bữa tiệc nhìn nhau, nhưng cũng vô kế khả thi.

Sau khi bữa tiệc chấm dứt Tô Ký Bắc hai người lên xe, Quản Bình Uyên dùng danh nghĩa tặng đồ mỹ nghệ của xí nghiệp Hoa Khang đặt trong túi sách bỏ vào sau xe, bị Tần Mục nhìn ở trong mắt, cười nhạt không nói.

Vạn Hữu Niên vào lúc giữa trưa cũng viết xong bản thảo của mình, cảm giác nội tâm bành trướng, cảm thấy sau khi Cận Thương Giang rời khỏi thành phố Đằng Long thì kinh tế bước lên vững vàng, nhưng lại thiếu khuyết nhạy cảm thời đại và quyết sách hơp lý, trong tỉnh có hơn mười thành phố, tên hắn rất ít khi xuất hiện trước mấy tỉnh khác, trong buổi nói chuyện với Tần Mục hôm nay, Tần Mục vô tâm dẫn dắt khiến Vạn Hữu Niên nắm được mạch đập của thời đại, đưa ra suy luận của bản thân, chuyện này chắc chắn sẽ khiến cấp trên chấn động.

Hơn nữa chấn động này đương nhiên khiến cấp trên có ấn tượng tốt về Vạn Hữu Niên nhiều hơn.

Là Tần Mục nói vô tâm sao? Vạn Hữu Niên hút thuốc, lúc này nội tâm của hắn vô cùng rõ ràng, hắn cẩn thận cân nhắc trạng thái của thành phố Đằng Long thậm chí huyện Thanh Thao một lần, hắn tươi cười bứt ra khỏi trạng thái đăm chiêu, sau đó cầm bản nháp bài viết lên:

- Xét thấy đồng chí Tần Mục có cái nhìn đại cục và tư duy thời đại nhạy cảm, đề nghị tổ chức bổ nhiệm cương vị trọng yếu cho đồng chí Tần Mục.

Viết xong hàng chữ này Vạn Hữu Niên cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhõm rất nhiều, chậm rãi đứng dậy, ông ta nhìn ra cửa sổ xa xa, là hướng cả huyện Thanh Thao.

Cùng lúc đó Tả Bình An bây giờ cảm thấy đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn là quản gia của thị ủy đã hơn mười năm, cũng trải qua không ít mưa gió, nhưng mà công nhân xí nghiệp nhà nước huyên não bãi công như thế này hắn mới gặp lần đầu, sáng sớm hắn và Điền Phúc Lượng cùng đám đồng chí huyện ủy huyện Thanh Thao xuống nhà máy đàm phán với công nhân, cũng muốn đạt thành nhất trí với đại diện công nhân, hứa hẹn chuyện hùn vốn không có quan hệ tới công nhân, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện sa thải công nhân, giảm cái đầu nóng tính của công nhân xuống, nhưng mà ai biết trong quần chúng nhanh chóng có tin tức nhỏ truyền ra, bọn họ lại vây quanh ký túc xá, Tả Bình An cảm thấy tâm thần có chút không tập trung

Điền Phúc Lượng cau mày, đưa mắt nhìn qua cửa sổ, xoay đầu lại nhìn Tả Bình An nói ra:

- Bí thư trưởng, chuyện này nhất định là có kẻ giở trò quỷ sau lưng.

Tả Bình An thở gấp chửi thề, âm thanh trầm thấp nói ra:

- Nguyên nhân gây ra tôi không nói rõ, hiện tại bên Đằng Long cần kết quả, Vạn bí thư cùng Tần Mục đang thương lượng chuyện đàm phán, nếu để cho người ta biết rõ công nhân trong xí nghiệp đang nổi loạn, anh bảo Vạn bí thư làm sao bây giờ? Anh bảo cả Đằng Long làm sao bây giờ?

Hắn chức vị cao hơn Điền Phúc Lượng nhiều, lại là thân tín của bí thư thị ủy, hắn bây giờ tức giận quát lên, sắc mặt Điền Phúc Lượng trầm xuống, quả thực là khó giải quyết.

Vài tên thường ủy khác cũng nhìn lên người của Điền Phúc Lượng.

Trong lòn Điền Phúc Lượng đang cười thầm, Tần Mục bố trí làm sao không có đường lui chứ, nhưng lại có gió kỳ dị thổi qua thì phải giải quyết, Tần Mục đã từng nói cho Điền Phúc Lượng nghe, một khi có chuyện ảnh hưởng tới đại cục, đầu tiên phải làm là cầm chắc đao tron tay, không dây dưa dài dòng, chỉ cần bóp chết nhân tố không ổn định là được, sau đó cứ từ từ thu thập cục diện.

Rất rõ ràng công nhân Tư Lạc Ngõa náo lúc này tuyệt đối không phải trùng hợp, Điền Phúc Lượng quen thuộc Tần Mục thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng của Tần Mục trong đó, nhưng mà hắn không nói lung tung, Tần Mục đang ở thị ủy bảo hắn tọa trấn trấn Thanh Thao, trong đó phải xem biểu hiện của Điền Phúc Lượng, hắn phải làm tốt mới được.

Nghĩ đến Tần Mục ngôn từ sâm lãnh dứt khoát, Điền Phúc Lượng nhíu mày chậm rãi giãn ra, giọng nói dứt khoát:

- Dựa theo loại tình huống này xem ra chỉ có thể áp dụng biện pháp cuối cùng.

Hắn nói ra lời này làm cho đám thường ủy nhìn với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, loại tình huống bị vây quanh này còn có thủ đoạn cuối cùng? Ánh mắt Tả Bình An chớp động nhìn chằm chằm vào Điền Phúc Lượng

Điền Phúc Lượng nói câu này sau đó lập tức cầm điện thoại liên hệ cục trưởng cục công an tthành phố Lưu Đại Hữu, điện thoại vừa chuyển thì Điền Phúc Lượng nói ra:

- Lưu cục trưởng sao? Tôi là Điền Phúc Lượng, trải qua điều tra phá án của huyện ủy, đoạn thời gian trước đám người hiềm nghi cướp bóc trong thành phố đang có mặt ở đây, bọn họ đang ở nhà xưởng Tư Lạc Ngõa... Đúng, đúng, chúng tôi đã khống chế được... Tốt, chúng tôi sẽ phối hợp công tác với cục công an thành phố.

Sau khi nói xong con mắt Điền Phúc Lượng rét lạnh nhìn bốn phía, người bị nhìn cảm thấy nội tâm khiếp sợ, Điền Phúc Lượng cũng thật kiên cường, vào lúc này còn dám ra lệnh bắt người, nếu như quần chúng tức giận lên, chỉ sợ hắn Điền Phúc Lượng cũng không gánh nổi chuyện này, bọn họ nghĩ lại dưới loại tình huống này, bọn họ thật không nghĩ ra phương pháp đánh vỡ cục diện, cho dù biết rõ là tìm cớ bắt người, bọn họ cũng không dễ dàng dùng chiêu này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.