[Dịch]Thanh Quan

Chương 570 : Không cho Tần Mục mặt mũi. (2)




Tô Ký Bắc tuổi mới bốn mươi sáu, bảo dưỡng cũng khá, lúc này cười vui vẻ, thấp giọng nói ra:

- Tôi cũng nghe nói qua người trẻ tuổi này, nghe nói khí phách rất lớn, anh ta có khẩu hiệu muốn trong hai năm đưa huyện Thanh Thao lên cấp thành phố.

Vạn Hữu Niên cười nói:

- Người trẻ tuổi cũng nên như vậy, chúng ta cũng hiểu, chỉ cần chú ý nhiều là được.

Tô Ký Bắc gật gật đầu, nói ra:

- Đúng vậy a, cán bộ trẻ tuổi chính là cần Vạn bí thư là người có tuệ nhãn nhìn nhân tài mới có thể phát triển tốt được.

Tân bóc này khiến Vạn Hữu Niên rất thoải mái, hắn cười nói:

- Tô chủ tịch, nghe nói anh là người Tô Châu.

Chủ đề chuyển di rất nhanh, hai người thấp giọng nói việc nhà.

Tần Mục không có chú ý tới bên này, trong nội tâm bắt đầu nghĩ tới mấy thiếu gia Hàn gia sẽ đưa ra nan đề gì cho mình đây, đây chỉ là chơi đùa của trẻ con, nếu mình thua chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng không đủ năng lực cho Hàn, Tần hai lão gia tử, những thành tích trước kia cũng tan thành mây khói.

Lúc Tần Mục suy nghĩ thì ở chân trời xa xôi có một chiếc máy bay dân dụng không có đáp xuống sân bay quân dụng của thành phố Đằng Long, nó càng bay thấp xuống sân bay quân dụng này, Tần Mục đã biết rõ Hàn lão gia tử đã đến

Lần này tới đây trừ Hàn lão gia tử, vợ chồng Hàn Đại Bình Vạn Phương, còn có ba người trẻ tuổi tinh anh của Hàn gia, đây sẽ là lần đàu tiên bọn họ ám chiến, chỉ biết ai là người đánh cờ nhưng không thể biết át chủ bài là gì.

Vạn Hữu Niên và đám lãnh đạo khác cùng hạ thấp tư thái vấn an lão gia tử, Hàn lão gia tử chống quải trượng nhìn qua thành phố Đằng Long xa xa, cười nói:

- Sắp hai mươi năm rồi lại tới Bắc Liêu.

Đám người Vạn Hữu Niên hoan nghênh lão lãnh đạo tới đây thị sát, lập tức dẫn đường phía trước cho Hàn lão gia tử cùng vợ chồng Hàn Đại Bình lên xe, Tần Mục đi sau cùng đội ngũ, hắn vươn tay ra với ba người trẻ tuổi khác, âm thanh trầm ổn nói ra:

- Ngũ ca, hoan nghênh đi vào Đằng Long

Hàn Băng tuổi chừng ba mươi lăm, trước mắt đảm nhiệm phó khu trưởng khu khai phát Đông Thành ở kinh thành, ngày kết hôn Tần Mục đã thấy qua, nhưng mà Hàn Băng không bắt tay, không mang theo biểu lộ nói ra:

- Ngũ ca? Xưng hô quá thân thiết rồi, anh có thể gọi tôi là Hàn khu trưởng hoặc Hàn ngũ!

Nói xong trực tiếp chắp tay đi lên phía trước.

Đây chính là do Hàn Băng thời gian dài ở kinh thành nên cao ngạo, trên người từ nhỏ mang theo quý khí, lại nói quan ở kinh thành thường cao hơn một cấp ở địa phương, phó khu trưởng ở kinh thành cũng ngang với phó bí thư thị ủy ở địa phương, tự nhiên không đặt một bí thư huyện ủy như Tần Mục vào trong mắt, Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng kết thân hắn là người phản đối, tự nhiên sẽ không cho Tần Mục sắc mặt tốt.

Trong nội tâm Tần Mục cười lạnh, đây rõ ràng là khiêu khích, Tần Mục hắn đi lên hai bước nhìn Hàn Băng, Tần Mục mỉm cười nói:

- Đường phía bắc rất trơn, Hàn khu trưởng cẩn thận.

Hàn Băng dừng một cái, hừ lạnh một tiếng, không quay đầu lại tiếp tục đi thẳng lên phía trước.

Tần Mục tiếp theo vươn tay với anh em Quản gia, Quản Bình Triều chạm tay với Tần Mục và trực tiếp đi theo sau lưng Hàn Băng, Quản Bình Uyên lại cười vươn tay bắt tay với Tần Mục, cười nói:

- Lần trước anh và biểu muội kết hôn tôi không có mặt, Quản Bình Triều

Hai người bắt tay với nhau, cảm giác tay đối phương hữu lực, Tần Mục cười nói:

- Ngày đó chưa từng uống say với lục ca, trong nội tâm rất băn khoăn, chúng ta có nên say sưa vào buổi tối không?

- Nhất định nhất định!

Quản Bình Uyên ôn hoà cười cười, kéo Tần Mục đi theo sau lưng mọi người.

Thời điểm Vạn Hữu Niên mời Hàn lão gia tử đi cũng chú ý tình huống bên này, nhìn thấy Hàn Băng cùng Quản Bình Triều xem thường Tần Mục, ngược lại nhìn thấy Quản Bình Uyên bắt tay với Tần Mục thì phán đoán Tần Mục giao tình không tệ với Quản Bình Uyên.

Vạn Hữu Niên cũng đã tìm hiểu rồi, Quản Bình Uyên là lão bản mấy nhà máy lớn ở kinh thành, Thượng Hải, Quảng Châu, thực lực tài chính hùng hậu, không biết có quan hệ thế nào, nhưng Quản Bình Uyên, Quản Bình Triều có thể cùng đi với Hàn lão gia tử thì khẳng định là nhân vật có bối cảnh, thấy Quản Bình Uyên cùng Tần Mục biểu hiện quan nhau làm cho Vạn Hữu Niên thêm yên tâm, Tần Mục tiểu tử này chắc chắn còn có hàng.

Đoàn xe chạy thẳng tới một khách sạn xa hoa trong thành phố, Tần Mục cùng Quản Bình Uyên ngồi cùng chiếc xe đi theo đoàn xe, Quản Bình Uyên nhìn qua mặt đường và nói:

- Tần Mục, anh có biết mình ở Thanh Thao đắc tội không ít người không?

Tần Mục mỉm cười, vừa mới tiếp xúc hắn biết rõ Quản Bình Uyên chưa hẳn là coi trọng và ưa thích mình thế nào, mà Hàn ngũ và Quản Bình Triều không vừa mắt với mình, nhưng mà người này lòng dạ sâu đậm không thể cho người khác biết nội tâm của mình, càng làm Tần Mục khẳng định ba người này chỉ sợ đến là có chuẩn bị, chuyên môn cho mình nan đề, cho dù Quản Bình Uyên không biết nặng nhẹ cũng không vừa mới tới vài phút đã nói ra câu này, muốn ra oai phủ đầu với mình, dùng thân phận lục ca áp mình hay sao?

Tần Mục lái xe, chậm rãi nói:

- Đắc tội với người? Vừa vào quan trường thân khó bình, đắc tội với người cũng khó tránh khỏi.

Quản Bình Uyên lắc đầu, chậm rãi nói:

- Người này không phải nhân vật bình thường, cho dù tôi gặp hắn cũng phải cẩn thận, anh phải cẩn thận một chút.

Những lời này trực tiếp làm thấp Tần Mục xuống, ý nói chính là Quản Bình Uyên hắn còn phải xem sắc mặt người nọ, Tần Mục anh còn kém Quản Bình Uyên tôi mấy cấp thì tự nhiên không nên gây vào.

Nói xong lời này Quản Bình Uyên nghiêng đầu quan sát biểu lộ của Tần Mục, Tần Mục biểu lộ không thay đổi, không có biểu hiện cứng ngắt, mà là tiếp tục cười nói:

- Tôi là quan, hắn là thương, nếu hắn không làm ra chuyện loạn kỷ cương, chúng ta vẫn có thể là bạn, nhưng mà ảnh hưởng tới chính sách thì phải gõ thôi.

Tần Mục phản kích sắc bén lại không có khói lửa, xem như trực tiếp tát cho Quản Bình Uyên một bàn tay vô hình, nói thẳng ngươi chỉ là thương nhân, có lực lượng gì mà đắc tội với ta, chỉ cần chớ chọc ta còn dễ nói, nếu thật sự vạch mặt, dùng năng lực quan trường của ta, đừng nói ngươi, cho dù là đại thương nhân cũng không có quả ngon mà ăn.

Đây là khắc họa rõ ràng câu: thương nhân không đấu với quan, nếu Quản Bình Uyên dùng thân phận đại thương nhân đi đối nghịch với Tần Mục sẽ không có quả ngon, Quản Bình Uyên biết rõ mình và Tần Mục có gia thế quan trường, tự nhiên biết rõ cái gì gọi là quyền thế ngập trời.

Nhưng mà Tần Mục mới bao nhiêu tuổi lại nói ra được lời lão đạo mười phần như vậy, trực tiếp không có khói lửa phản kích bản thân mình, Quản Bình Uyên biến sắc, ho khan một tiếng và từ trong túi móc một gói thuốc CN ra, che dấu cười nói:

- Hút điếu thuốc, không có sao chứ?

Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Tôi là người nguyện thuốc, nếu không phải sợ anh chú ý thì tôi đã hút rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.