[Dịch]Thanh Quan

Chương 566 : Tặng chiến tích




Anh em Lý gia nhẹ nhàng thở một cái, bí thư huyện ủy này rất thức thời, không giống một ít người trẻ tuổi làm ra chút chiến tích thì đuôi vểnh lên trời, nếu như trị Tần Mục thì anh em Lý gia đúng là có biện pháp, chỉ cần khiế tiền rót vào huyện Thanh Thao chậm đi, Tần Mục chỉ sợ ruột sẽ phát hỏa. Giờ phút này Tần Mục thoáng lộ ra vẻ yếu thế, cũng không muốn mở rộng tình thế, hơn nữa có ý đả thông quan hệ với hai người.

Tục ngữ nói ngàn dặm cầu quan chỉ vì tài, Lý Kiến vì tài mà hao tổn, như vậy hanh anh em của bọn họ ở huyện Thanh Thao đường kiến tài lộc nhỏ không còn. Hôm nay Tần Mục nói như vậy có ý nếu như hai anh em họ đẩy Tần Mục đi, không chỉ tự đoạn tài lộ của mình, hơn nữa Tần Mục có quan hệ thân cận với Vạn Hữu Niên, vạn nhất Tần Mục nói ít lời bậy bạ với Vạn Hữu Niên về hai anh em bọn họ, cho dù không rơi đài cũng khiến bọn họ khó chịu.

Kể từ đó tất cả đều vui vẻ, trên chính trị không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, sắc mặt anh em Lý gia đẹp hơn một ít, Lý Văn Long nói ra:

- Không biết Tần bí thư có tính toán gì với ba con đường khác của huyện Thanh Thao hay không.

Hiện tại các ánh mắt còn không phải đặt lên con đường ở huyện Thanh Thao mới sửa sao? Đáy lòng Tần Mục chắc chắc Lý Kiến chỉ là con cờ vút bỏ của hai người, lúc trước thu chỗ tốt ở trạm thu phí hai người này cũng có phần. Quan trường quan trường, mông của ai không có đất vàng chứ, Tần Mục đương nhiên sẽ không phá hư quy tắc ngầm đoạn tài lộ của người ta, xây dựng bốn con đường đó Tần Mục vì dân cả, tuyệt đối sẽ mang toàn bộ tiền lời cho dân, giờ phút này hắn nói thỏa hiệp thì chẳng khác đánh vào mặt mình.

Tần Mục khẽ cười nói, không có tiếp lời của Lý Văn Long, ánh mắt có tinh quang, nói nhỏ:

- Muốn giàu trước phải sửa đường. Sửa đường chỉ là một điều kiện tiên quyết, đó lf bởi vì con đường không có không được, tập đoàn Tam Tinh đang đưa mắt nhìn qua huyện Thanh Thao.

Anh em Lý gia là nhân tinh lăn lộn trong quan trường lâu nưm, Tần Mục nhìn như nói sang chuyện khác, kỳ thật đang nói cùng một chuyện. Thu phí con đường cái vài chục cây số tính toán là cái gì, chân chính có tiền là xí nghiệp ngoại quốc. Đào tiền của xí nghiệp ngoại quốc còn nhanh và nhiều hơn đào của dân.

Một câu trực tiếp bộc lộ mục đích Tần Mục mời khách hôm nay. Trong khoảng thời gian này thành phố Đằng Long tiếng gió không ngừng, tất cả quay chung quanh tập đoàn Tam Tinh hùn vốn Tư Lạc Ngõa, ai cũng không biết Tần Mục bán thuốc gì trong hồ lô, cũng không biết hắn có ý định gì, nhưng nhìn bí thư thị ủy Vạn Hữu Niên dù nghe được có bão lớn đang ập tới vẫn kiên định bảo hộ Tần Mục, chuyện này nói rõ có lợi nhuận lớn, hôm nay Tần Mục vạch trần tầng cái khăn che mặt thần bí kia, trực tiếp đặt chuyện này bàn trên bàn rượu, vậy nói rõ anh em Lý gia có sức nặng không nhỏ trong kế hoạch này. Nhất là Lý Văn Đông, hắn chưởng quản tài chính của thành phố nhưng không có chiến tích gì, nếu đột nhiên tài chính của thành phố tăng lên, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, chiến tích của hắn sẽ tăng lên theo lợi nhuận.

Lý Văn Long hút thuốc và phun khói ra, không nói thêm gì nữa, dường như dư trong khói thuốc rất ngon. Lý Văn Đông biết rõ động tác này của anh mình là nội tâm có mâu thuẫn, liền xen vào nói:

- Tần bí thư, đều nói kinh tế huyên của anh tăng cao, không biết là huyện lớn của thành phố Đằng Long hôm nay có chuẩn bị đồ ăn đặc thù gì không?

Tần Mục hận không thể véo chết Lý Văn Đông đi, mình đã hạ thấp tư thái, muốn phân cho bọn họ chỗ tốt, không ngờ tên này lại không chú ý đại cục a? Lý Kiến dù vẫn còn thì tình huống bây giờ giá trị của hắn còn kém xaTần Mục.

Trong lòng của hắn không vui, Lý Văn Long có chút nghiêng đầu, trong mắt nhanh chóng bắt được tia không vui của Tần Mục, nhất thời hắn buông tâm tư. Thoạt nhìn Lý Văn Đông nói lời này vượt qua đoán trước của Lý Văn Long, hai anh em này Lý Văn Long biết rõ nhiều lắm, chỉ sợ Lý Văn Đông cũng chỉ bằng ảnh hưởng của anh mình mới trèo lên vị trí lãnh đạo của cục giao thông.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này Tần Mục không quan tâm hạ thấp tư thái nữa. Hắn vừa cười vừa nói:

- Khách sạn Kinh Điển này tôi tới nhiều lần, đồ ăn cũng rất tốt.

Nghe lời này trên mặt Lý Văn Long mỉm cười, nói ra:

- Tần bí thư quả nhiên là tuổi trẻ tài cao. Tôi thấy huyện Thanh Thao nhất định sẽ tiến nhanh dưới sự lãnh đạo của nh.

- Đâu có đâu có.

Mỗi người đều năng tư thái lên, chuyện củ Lý Văn Long nói tới Lý Kiến bị bỏ qua một bên, chuyện này nói rõ Lý Văn Long đã tâm động, Tần Mục cũng không làm ra cái gì ngạo khí và liều lĩnh, mà là khiêm tốn nói ra:

- Nếu như không có hai vị cục trưởng giúp đỡ, hiện tại Thanh Thao vẫn còn đang lục lọi đấy. Nếu như xếp hạng công huan, hai vị cục trưởng nhất định là công thần hàng đầu của huyện Thanh Thao.

Hai anh em này xem như biết lời của Tần Mục là thật, nhưng hai người bọn họ đã giúp Tần Mục giải quyết một vài vấn đề, tự nhiên nghe được trong nội tâm rất vui thích, cú chém gió này tuy rõ ràng, nhưng mà hai anh em này nghe được vẫn cảm thấy thoải mái, so với Lý Kiến thường nịnh bợ hai nh em bọn họ còn mạnh hơn nhiều lắm.

Lời đã nói tới đây, ai cũng không hỏi thăm nữa, hoàn toàn trở thành liên hoan bình thường. Những lời này là Tần Mục tung đạn khói thăm dò hai người, cũng cho anh em Lý gia xem xét giới hạn cuối cùng của Tần Mục. Song phương đều không có tìm được điểm giới hạn cuối cùng của đối phương, nhưng cũng hiểu thế cục bây gờ rất vui vẻ, mỗi người đều có bí mật, chỉ cần chưa tới lúc cá chết rách lưới thì chẳng ai dùng tới.

Tần Mục tuy có bí thư thị ủy ủng hộ nhưng vẫn bày ra tư thế xin lỗi, cũng làm cho anh em Lý gia cũng thỏa mãn, Tần Mục dùng chiêu này rất xảo diệu, không có lấy tên tuổi Vạn Hữu Niên ra đã giao thủ không phân cao thấp với hai người, cũng làm cho hai anh em này cảm thấy Tần Mục tiểu tử này làm việc rất ổn trọng, cũng biết rõ nhu cầu của lãnh đạo, nếu Tần Mục có nhận thức này thì hai người vui vẻ kết giao, tuyệt đối còn kiếm lời lớn hơn so với Lý Kiến.

Sau đó đồ ăn được bưng lên, ba người cũng không bàn những chuyện khác, nói chút ít chuyên bình thường và kỳ văn dị sự của thành phố Đằng Long, cũng khiến hào khí sinh động.

Sau khi tiệc rượu chấm dứt Tần Mục lại đưa túi xách qua cho hai người, đồ vật bên trong không cần nói là thuốc lá và rượu. Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, nắm chặc túi trong tay rời đi.

Nếu như đạt thành nhất trí, Tần Mục cũng không nói mục đích trong tiệc rượu, chỉ có ở văn phòng làm việc mới có thể nói với anh em Lý gia. Như vậy kế hoạch này biến thành công sự, cũng là chiến tích của anh em Lý gia.

Tặng chiến tích, chuyện tốt như vậy ai cam lòng ném ra ngoài cơ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.