Ở trước mặt mình Cừu Tiểu Thiền vẫn ngoan ngoãn phục tùng, thậm chí còn mang theo biểu hiện bị khinh bỉ. Hôm nay vừa nghe nói Hàn Tuyết Lăng tỉnh lại thì biểu hiện thất lạc, đây không phải Tần Mục hy vọng nhìn thấy. Lúc này nội tâm hắn đặt lên người Hàn Tuyết Lăng, tự nhiên có cái nhìn với Cừu Tiểu Thiền. (*Thằng tác giả này có xu hướng tự ngược chắc luôn)
Tiếng thét chói tai cũng không hợp cho bệnh nhân, nhất là Cừu Tiểu Thiền kêu to khiến Tần Mục không vui. Hắn nghiêng đầu thấy Cừu Tiểu Thiền chạy vào trong phòng, lạnh như băng nói:
- Đi ra ngoài.
Cừu Tiểu Thiền vừa mới vừa mới chạy đi xem Hàn Tuyết Lăng, nhưng mà Tần Mục nói sâm lãnh như vậy, nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải. Tần Mục trong lòng mềm nhũn, nhưng sắc mặt vẫn lạnh như băng, không nhìn qua Cừu Tiểu Thiền, tiếp tục ra lệnh:
- Đi ra ngoài!
Lúc này đây âm thanh càng lạnh như băng.
Cừu Tiểu Thiền trên mặt ngạc nhiên và thương tâm, không thể tin được lắc đầu, nước mắt rơi xuống, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Hàn Tuyết Lăng gọi bác sĩ chuyên dụng tới biệt thự, nhận được điện thoại của Chu Tiểu Mai thì bọn họ nhanh chóng chạy tới, bắt đầu kiểm tra toàn bộ phương vị với Hàn Tuyết Lăng.
Tần Mục không giúp được cho người ta, ở ngoài cửa đi tới tới lui lui. Tần Mục không ngừng hút thuốc, trong lòng càng bực bội. Trong nội tâm giống như có lửa thiêu đốt nhưng hắn không biết làm sao.
Chu Tiểu Mai nhìn qua sắc mặt Tần Mục hồng nhuận phơn phớt không bình thường, đi qua đưa nước ấm cho Tần Mục. Tần Mục cảm tạ một tiếng, ngón tay tiếp xúc với da thịt trơn bóng của Chu Tiểu Mai, trong lòng càng nhảy lọn, tay cũng có chút bất ổn, ly nước cũng rơi ra ngoài một chút.
- Như thế nào, có phải quá kích động không?
Chu Tiểu Mai quan tâm nói ra:
- Hay là vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi.
Tần Mục lắc đầu, hôm nay Hàn Tuyết Lăng phải chăng có tỉnh lại hay không rất trọng yếu, thân là chống thì hắn không dễ dàng rời đi. Hắn nhìn qua Chu Tiểu Mai lắc đầu nói ra:
- Cũng không biết bọn họ kiểm tra tới khi nào, Tiểu Mai, em và Tiểu Thiến đi ngủ trước đi, anh ở đây nhìn là được.
Vốn vừa rồi bị Tần Mục rống to một trận, Cừu Tiểu Thiền tự buồn bã tự oán hai tay ôm vai trốn ở một bên, muốn tiến lên an ủi Tần Mục vài câu, lại bị Tần Mục biểu lộ sâm lãnh thì lo lắng bất an. Lúc này nghe được Tần Mục trong lời nói còn có mình, con mắt lập tức sáng ngời, do dự đi lên vài bước, muốn nói cái gì đó, nhưng biết rõ không nên nói gì mới tốt. Trong nội tâm nàng hối hận vì cử động hạ dược hôm nay, nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận mà ăn, chỉ sợ Hàn Tuyết Lăng tỉnh lại thì Tần Mục sẽ nói chia tay với mình..
Chu Tiểu Mai như có điều suy nghĩ nhìn qua Cừu Tiểu Thiền, hơi không thể làm gì lắc đầu, sau đó ấm giọng nói ra:
- Tần Mục, anh công tác một ngỳ, nếu như đêm nay lại ở đây nữa thì chỉ sợ không chịu đựng nổi. Không bằng anh vào phòng Tiểu Thiến nằm một chút đi, có chuyện gì em gọi anh là được.
Sau khi nói xong Chu Tiểu Mai còn vỗ vai hắn một cái, cười lên tỏ vẻ mình có tinh thần.
Tần Mục tự nhiên không chịu rời khỏi, hắn là chồng thì tự nhiên phải ở bên vợ vào thời khắc này. Mấy bác sĩ chuyên dụng này chính là chuyên gia trong quân đội, không chừng còn có liên hệ với Hàn gia, nếu như Tần Mục biểu hiện có chút không tốt, chỉ sợ Hàn lão gia tử sẽ cầm quải trượng đánh hắn tàn nhẫn.
Tần Mục vội vàng nói sang chuyện khác, đem chú ý lực chuyển tới Cừu Tiểu Thiền. Nhìn thấy khóe mắt Cừu Tiểu Thiền mang theo nước mắt, đột nhiên tâm địa của Tần Mục cứng rắn. Từ khi Tần Mục thu Tiểu Thiền, từ bắt đầu là mị hoặc sau đó là ai oán, những điều này đều làm Tần Mục thương tiếc. Nhưng mà hôm nay Cừu Tiểu Thiền biểu hiện làm cho Tần Mục phi thường thất vọng, mặc dù Tần Mục không phải là nhân vật nào, nhưng mà chủ nghĩa đại nam tử khiến hắn lại hy vọng nữ nhân của mình nên có một mặt độc lập. Xem như Tần Mục muốn nhốt các nàng như chim hoàng yến, các nàng cũng phải tùy thời có ý định phá tan lồng giam ra ngoài.
- Như vậy đi, Tiểu Thiền đi nghỉ ngơi, hai chúng ta ở đây.
Tần Mục nhíu mày, vút bỏ Cừu Tiểu Thiền ra ngoài. Vừa rồi Tần Mục tức giận đã làm cho Cừu Tiểu Thiền lo sợ khó có thể bình an, nghe Tần Mục nói như vậy thì không thể nói lời cự tuyệt, chậm rãi động đậy thân thể đi vào gian phòng của mình.
Tần Mục hờn dỗi nói một câu, cầm nước ấm trong tay uống vào. Chu Tiểu Mai đứng ở trước mặt của hắn nhu hòa nói:
- Có một số việc vẫn không nên tận lực truy cầu mới tốt.
Nói xong lại nghĩ tới tình cảnh của mình cũng có chút sa sút. Hàn Tuyết Lăng thực tỉnh lại không đơn thuần là thân phận của Cừu Tiểu Thiền trở nên vô cùng xấu hổ, Chu Tiểu Mai cũng không có khả năng mặt giày ở biệt thự này nữa. Chuyện này làm cho Chu Tiểu Mai vô cùng xoắn xuýt, nàng cùng Tần Mục căn bản không có tính đột phá, một khi điều kiện bị vỡ tan, nàng cùng Tần Mục sẽ như lúc bắt đầu.
Như thế xem ra nàng còn không bằng Cừu Tiểu Thiền, ít nhất Cừu Tiểu Thiền đã từng có được qua. Trong nội tâm nàng vô cùng mâu thuẫn, bởi vì Hàn Tuyết Lăng sắp tỉnh lại cảm thấy đáy lòng mừng rỡ, nhưng trong tiềm thức hy vọng Hàn Tuyết Lăng tỉnh lại chậm một chút, ít nhất có thể khiến nàng có thể nhìn Tần Mục.
Tần Mục không có cảm nhận được Chu Tiểu Mai thương tâm, uống xong chén nước này hắn cảm thấy rất khát, lửa nóng trong bụng càng mạnh, vội vàng đi tới bên cạnh bình nước, lại tiếp uống hai chén nước lạnh.
Chu Tiểu Mai nhìn qua bóng lưng của Tần Mục, vỗ nhẹ vai của Tần Mục, ôn nhu nói:
- Tần Mục, anh cũng mệt mỏi, đi phòng của em nghỉ ngơi đi, dù thế nào cũng không nên để thân thể suy yếu. Đại tỷ tỉnh lại là chuyện tốt, nhưng phía sau còn nhiều chuyện đang chờ anh đấy.
Tần Mục chậm rãi quay người lại, trong ánh mắt mang theo vài phần tơ máu. Chu Tiểu Mai ở phía sau hắn, mùi hương của nàng lọt vào mũi của hắn. Hắn vốn cảm thấy thân thể không kiềm chế được, bây giờ mùi hương bao phủ thân thể, lập tức làm cho trán Tần Mục chảy mồ hôi, dưới ánh mắt kinh dị của Chu Tiểu Mai thì hai tay của Tần Mục như vòng sắt ôm eo của Chu Tiểu Mai, khí phách hôn môi anh đào củaChu Tiểu Mai.
- Anh...
Chu Tiểu Mai kinh hô nhỏ, nhìn thấy Tần Mục gần sát trước mặt mình, cảm giác ấm áp từ bờ môi truyền tới, Chu Tiểu Mai đã cảm thấy toàn thân như có dòng nước chảy qua, làn da cảm giác khó chịu, hương vị hấp dẫn vô tận truyền vào lòng nàng. Nàng quên vị trí và địa điểm hiện tại, trong nội tâm sâu kín thở dài, không bận tâm xoắn xuýt kiêng kỵ gì đó, mở tâm ra, đắm chìm trong ôn nhu của Tần Mục.
Nụ hôn này khiến thân thể của hắn bành trướng, hai người cứ ôm nhau.
Cót kẹtzz!
Hai người hôn sâu dần dần kịch liệt, đột nhiên cửa phòng Hàn Tuyết Lăng vang lên tiếng mở cửa. Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng nhanh chóng tách ra, Tần Mục trong nội tâm không muốn xa rời, nhưng Chu Tiểu Mai mặt mũi đỏ ửng, hai tay dùng sức kéo cổ âu phục nhỏ. Nàng cảm giác được thân thể Tần Mục nóng như lửa áp lên người của mình.