[Dịch]Thanh Quan

Chương 555 : Lưỡi câu không chỉ câu cá. (1)




Tần Mục mỉm cười nói:

- Ăn cơm thì miễn đi. Nếu như Giản cục trưởng không có việc gì, không bằng đi câu cá với tôi.

Giản Nông sững sờ, hôm nay câu cá, Tần Mục đang làm ra trò gì? Nhưng bí thư đã mời thì mặt mũi vẫn phải cho, không ngừng đáp ứng, nói lái xe sẽ đi đón Tần Mục.

Cừu Tiểu Bằng đi kinh thành vài ngày, ở kinh thành nói Tần lão gia tử bảo mình chờ ở kinh thành, Tần Mục liền dặn dò hắn không có việc gì thì đi ra ngoài mua cho vợ ít đồ, tính toán vào trương mục của Tần Mục. Nói như thế nào Tần Mục cũng là anh rễ của Cừu Tiểu Bằng, tính tiền là phải. Hắn kế hoạch an bài Cừu Tiểu Bằng tới Thanh Thao, thừa dịp mình còn ở huyện Thanh Thao nâng Cừu Tiểu Bằng lên vị trí ổn định, nếu như vẫn cho Cừu Tiểu Bằng đảm nhiệm chức lái xe cho mình, sau này còn phải ra ngòi hối hả ngược xuôi, ch mẹ già và vợ trẻ không ai chiếu cố, chỉ sợ Cừu Tiểu Thiền sẽ oán hận mình không thôi.

Lúc này Giản Nông đi ra, hai người cùng đi, Giản Nông vừa cười vừa nói:

- Tần bí thư thật hăng hái, thả câu ngày băng giá, không chuẩn có thể trở thành giai thoại ở huyện Thanh Thao chúng ta đấy.

Tần Mục cười nói:

- Giản cục trưởng, giai thoại thì có lẽ không đâu, chỉ cần thời điểm tôi từ nhậm thì đại bộ phận người ở đây không chửi chúng ta là thỏa mãn lắm rồi.

Giản Nông cười nói:

- Từ nhậm? Chỉ sợ Tần bí thư phải đi thì tất cả mọi người sẽ ngăn ở cửa lớn đại viện, nói cái gì cũng phải giữ ngài lại.

Hai người cười rộ lên. Tần Mục lúc này cùng Giản Nông đi ra ngoài

Có ít người nhìn thấy Tần Mục cùng Giản Nông rời đi thì không ngừng thì thầm to nhỏ, mà trong đó sắc mặt Hà Quang Viễn âm trầm. Nếu Tần Mục đã muốn thông qua Giản Nông là thường ủy mới lên để biểu đạt thiện ý với Điền Phúc Lượng, như vậy địa vị của mình sẽ thay đổi sẽ cấp bách hơn.

Tần Mục ngồi vào xe của Giản Nông, lại nghĩ tới Trương Lệ Na là nữ nhân khiến người ta đau đầu, liền điện thoại cho Quý Chí Cương, bảo Quý Chí Cương cùng tham gia vào hàng ngũ câu cá. Giản Nông dựng lỗ tai nghe, đợi đến lúc Tần Mục cúp điện thoại thì Giản Nông cười nói:

- Tần bí thư thật sự giao du rộng, ngay cả Quý thần thài cũng quen biết.

Tần Mục cười nói:

- Cái gì thần tài, Chỉ Cương tôi quen bên Tây Túc từ lâu rồi. Tục ngữ nói đồng hương gặp gỡ đồng hương hai mắt lưng tròng, tất cả mọi người từ bên ngoài tới, tuy nói nghiệp quan không cùng đường, nhưng gặp mặt nhau cảm động vẫn nói thông.

Tần Mục nói khiêm tốn, Giản Nông lại rùng mình. Như Quý Chí Cương này tài đại khí thô, là nhân vật dính dấp cả hai bên hắc bạch, nếu như hắn không bắt được chứng cớ phạm tội, Giản Nông cũng không dám nói bằng địa vị của mình có thể lấn được Quý Chí Cương. Không nói Giản Nông, trong các cục ở thành phố hiện tại không ai dám xem thường Quý Chí Cương, không nghĩ tới Tần Mục chỉ nói hai ba câu ngắn ngủi là có thể bảo Quý thần thài đi tới đây câu cá.

Lần câu cá này cũng không đơn giản như vậy, Giản Nông lái xe vững vàng rời đi.

Tới bờ sông Áp Lục, một đoàn người cùng chạy xe tới, lúc này mặt sông đã mở ra mười mấy lỗ nhỏ, đây là do Hứa Quân tìm người phá băng. Đừng nhìn Hứa Quân quen chơi bời lêu lỏng, nhưng mà nhãn lực của hắn mạnh hơn Lưu Chính Nguyên nhiều, khiến cho Tần Mục khích lệ hai câu, vui mừng giống như vừa nhặt được vàng.

Tần Mục, Giản Nông, Lưu Chính Nguyên, Quý Chí Cương, Trương Lệ Na, Hứa Quân sáu người nhìn nhau, Hứa Quân là một tên du thủ du thực trong huyện, nhưng mà trừ Tần Mục thì mấy người khác đều cảm thấy trong nội tâm khác thường, Tần bí thư chơi chiêu này có ý gì?

Tần Mục ngồi ở giữa nhất, bên tai phải là Giản Nông, Quý Chí Cương, Lưu Chính Nguyên, bên trái là Trương Lệ Na cùng Hứa Quân. Trương Lệ Na ngay từ đầu đã có ý dựa sát vào Tần Mục, Quý Chí Cương lần lượt đi theo Tần Mục cho nên qua mặt nàng. Như vậy cũng có chút huyền diệu rồi. Giản Nông ba người thấp giọng nói nhỏ vài lời với Quý Chí Cương, Tần Mục có chút nhắm mắt chờ con cá mắc câu. Mà Trương Lệ Na muốn nói ít lời với Tần Mục nhưng lại không dám quấy rầy hào hứng câu cá của Tần Mục, chỉ có thể nói chuyện phiếm với Hứa Quân, nhưng Trương Lệ Na lại cảm thấy hắn thân phận thấp cho nên rầu rĩ không vui. Hứa Quân có thể câu cá cùng các lão đại trong huyện thế này, bản tâm đã phi thường thỏa mãn, cũng không có nói chuyện với Trương Lệ Na, trong mắt hắn Trương Lệ Na không chừng có quan hệ gì đó với Tần Mục, hắn không dám đi sờ mông lão hổ.

- YAA.A.A.., có cá mắc câu.

Trương Lệ Na thật vất vả chờ cần câu của Tần Mục run nhè nhẹ, chuông phía sau cần câu run thì kêu lên.

Tần Mục nhìn qua Trương Lệ Na, mỉm cười nói:

- Trương quản lý, câu cá nha, chú ý là tâm tình, người nguyện mắc câu thì có cá cắn câu, dù cá mắc câu vẫn phải lạnh nhạt.

Mấy người hàm xúc khó hiểu tươi cười, nhao nhao lên tiếng tán thưởng Tần Mục, Trương Lệ Na tươi cười miễn cưỡng hơn rất nhiều, nhìn thấy động tác của Tần Mục từ từ, kéo con cá dài chừng gang tay bỏ vào thùng.

Có được thu hoạch, Tần Mục nói với Lưu Chính Nguyên:

- Lưu bí thư, xem ra tôi câu cá vẫn rất tốt nha. Trong sông nhiều cá đoạt mồi như vậy lại có tâm tư trầm xuống là không nên, không nên suy nghĩ quá nhiều. Tĩnh tâm thả câu, đó mới là vui vẻ của nhân sinh.

Tần Mục lời nói ẩn ẩn có chuyện của Tư Lạc Ngõa, làm cho Lưu Chính Nguyên cảm thấy xoắn xuýt, kế hoạch nhiều hơn nữa,đến cuối cùng vẫn chỉ có thể lựa chọn một. Tần Mục đã có phương hướng, Lưu Chính Nguyên đi theo bước chân của Tần Mục mới có cá ăn.

Hắn là một người nho nhỏ trong huyện ủy, trong trường hợp cấp trên nói như vậy nhất định sẽ bị người phỏng đoán. Lưu Chính Nguyên gật gật đầu nói ra:

- Tần bí thư quả nhiên là hảo thủ câu cá, câu cá đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi.

Nói xong nhìn qua Quý Chí Cương cùng Giản Nông mỉm cười, mang tâm tư đặt vào câu cá.

Trương Lệ Na nghe lời này càng cảm thấy khó chịu, Tần Mục đang mượn lời này chỉ điểm Lưu Chính Nguyên và gõ mình. Việc đêm hôm đó Trương Lệ Na vốn cảm giác mình đã thành công, nhưng lại bị Lưu Đại Hữu xông vào phá chuyện tốt, sau đó còn bị Tần Mục cự tuyệt ngàn dặm, việc lần này Trương Lệ Na cân nhắc như thế nào cũng không thấu, không rõ Tần Mục đang có tâm tư gì. Từ hôm nay xem ra Tần Mục rõ ràng đang thu tâm của Lưu Chính Nguyên, chuyện ở Tư Lạc Ngõa đã do Tần Mục toàn quyền tiếp nhận, cục xương này sợ rằng mình không gặm nổi.

Nàng ở đang có tâm sự, bên kia Quý Chí Cương nói chuyện:

- Lưu bí thư, anh ở Tư Lạc Ngõa thời gian dài như vậy, nghe nói Tư Lạc Ngõa làm việc không quá hiệu quả đúng không.

Tần Mục bảo đám người tụ tập ở đây khẳng định là có ý nghĩ của mình. Trừ Giản Nông, những người khác bao nhiêu cũng có móc nối với Tư Lạc Ngõa, Quý Chí Cương nhảy ra xuyên phá tầng cửa sổ này, tự nhiên cũng là do Tần Mục muốn nhìn thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.