[Dịch]Thanh Quan

Chương 552 : Thay máu Thanh Thao. (1)




Điền Phúc Lượng nghe xong sững sờ, trong lời Tần Mục có ý nói muốn mình phụ trách vấn đề trạm thu phí, nắm giữ bốn con đường cái này, những lời này có ý tứ. Cục trưởng cục tài chính chắc chắn phải xuống ngựa, nếu như Điền Phúc Lượng nắm tốt túi tiền của Thanh Thao thì Tần Mục hứa hẹn với Điền Phúc Lượng, hắn sẽ nằm trong danh sách đề cử cục trưởng cục tài chính, đó là nói rõ làm cho Điền Phúc Lượng phóng chính hắn người đi vào.

Lại nói chuyện kiến thiết bốn con đường đó cần ít nhất ba năm, khi đó chính là đại hội nhiệm kỳ mới, chẳng lẽ Tần Mục chuẩn bị rời đi? Hắn từ cơ sở đi tới Lan Trữ Thanh Thao, nắm giữ Thanh Thao và Lan Trữ, chẳng lẽ hắn chỉ vì thăng quan hay sao?

Điền Phúc Lượng không nghĩ ra nhưng miếng thịt mỡ đưa tới miệng không cắn thì hắn chết cũng không cam lòng, dù không thể nhấm nháp mỹ vị thì dính chút dầu bên miệng cũng tốt. Hắn gượng cười vài tiếng, nói ra:

- Tần bí thư, quyền hành tài chính trọng yếu nhất, chúng ta không thể tùy tiện làm được, mọi người đề cử mấy người lại cùng lựa chọn ra nhé?

Tần Mục trực tiếp cự tuyệt, giọng nói của hắn dứt khoát:

- Điền chủ tịch huyện ah, hiện tại Thanh Thao cần yên bình, vì cạnh tranh vị trí này chắc chắn sẽ có không ít người sẽ làm ra các động tác nhỏ, như vậy không bằng trực tiếp bổ nhiệm. Như vậy đi, anh vất vả một chút, ngày mai điều nhân viên xuống xác định.

Sau khi nói xong Tần Mục cúp điện thoại.

Điền Phúc Lượng cầm điện thoại sững sờ cả buổi, cũng không biết Tần Mục làm sao lại yên tâm phóng chuyện này lên người của mình. Lẽ ra hiện tại chính mình có lẽ ở trong tình huống bị động mới đúng, Tần Mục còn phải thừa cơ củng cố quyền nói chuyện ở huyện Thanh Thao. Nhưng mà Tần Mục hết lần này tới lần khác hiển lộ thờ ơ với chuyện này, thậm chí còn mang quyền lực lớn hơn nện lên người của mình.

Điền Phúc Lượng không ngừng hút thuốc, bùi ngùi thở dài, thoạt nhìn tâm tư của Tần Mục xem ra không ai nhìn thấu cả. Hắn âm thầm hạ quyết định thời điểm Tần Mục còn tại vị thì hắn phải thu liễm bản thân mình cho tốt. Căn nguyên của tranh đấu chính là vì muốn tranh thủ quyền lực và lợi ích cho mình, nếu Tần Mục không muốn cầm chết quyền hành trong huyện vào trong tay, vậy Điền Phúc Lượng cũng hiểu mình không cần phải nhắm vào Tần Mục. Ngẫm lại Vương Bằng, ngẫm lại Hà Quang Viễn, nếu Tần Mục thực rời đi, vậy thì Tần Mục muốn kéo một Điền Phúc Lượng có năng lực lên vị trí bí thư huyện ủy thay thế mình, bằng không rất dễ xảy ra vấn đề.

Điền Phúc Lượng đã hạ quyết định phải gia tăng ước thúc đám cấp dưới của mình, trước kia còn có ban thanh tra kỷ luật áp chế chút ít, đụng phải chuyện mập mờ gì thì Điền Phúc Lượng còn có thể áp chế, hôm nay có Tần Mục cam đoan và đưa ra chỉ thị, Điền Phúc Lượng đã hiểu mình nên làm như thế nào rồi.

Trong thời gian một ngày ngắn ngủi, cơ hồ tất cả chỉ thị trong thành phố đều bị gác xó, mà huyện Thanh Thao lại có một ít nhân viên bị đả kích, độ mạnh yếu chi cũng chỉ khiến người trong huyện Thanh Thao ghé mắt, trong vòng một ngày có tầm mười nhân viên cấp phó cục bị ban thanh tra kỷ luật gọi lên nói chuyện.

Đây là cục diện thay máu, không chỉ khiến người của Diệp Thạch Bình bị đưa ra điều tra, mà ngay cả dòng chính của Điền Phúc Lượng, Hà Quang Viễn cũng bị đặt lên bệ nướng. Như thế Điền Phúc Lượng càng chú ý thái độ của Tần Mục làm, hắn biểu hiện rất rõ ràng, Điền Phúc Lượng ta không tiếc ra tay với dòng chính của mình, một ít cương vị trọng yếu Tần Mục cũng sẽ không che giấu, đưa cho Vương Bằng hoặc là Hà Quang Viễn.

Đây là khuất phục biến tướng, Tần Mục tự nhiên nhìn ở trong mắt. Hai ngày nữa Tần Mục lại nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ với Điền Phúc Lượng, chuyện này càng khiến cả huyện Thanh Thao từ nổi sóng đang trôi qua trong yên lặng, bày ở trước mặt Tần Mục chính là một loạt chức vị còn trống, sau đó ổn định lại huyện Thanh Thao. Vạn Hữu Niên đã thông tri Tần Mục, ba ngày sau phải đi thành phố Đằng Long, đoàn người khảo sát của tập đoàn Tam Tinh cũng đi tới khảo sát thị trường.

Với tư cách một đại tập đoàn, mục tiêu chính là vì lợi nhuận, vậy bọn họ có thái độ quá mức giống trống khua chiên. Bây giờ Trung Quốc đang khát vốn và kỹ thuật từ bên ngoài tới đầu tư, ánh mắt của Tam Tinh tuyệt đối không ngắn như vậy.

Hôm nay hào khí trong hội nghị thường ủy vô cùng áp lực, mỗi một gã thường ủy sắc mặt đều âm trầm. Điền Phúc Lượng liên thủ với Thường Phúc Thu bị người ta đả kích quá mạnh, có chút kinh hãi, giống như Tần Mục tại huyện Thanh Thao đã đã tiêu diệt không ít nhuệ khí của Diệp Thạch Bình, Điền Phúc Lượng bây giờ cũng thuận lợi trở thành người nổi danh của huyện Thanh Thao.

- Trải qua ban thanh tra kỷ luật thẩm tra, trong hàng ngũ của chúng ta có mười một cán bộ bị ăn mòn. Các đồng chí, sỉ nhục ah, đây chính là sỉ nhục của huyện Thanh Thao.

Ánh mắt Điền Phúc Lượng bốc lửa, vỗ bàn nói ra. Hắn nói xong ánh mắt tức giận nhìn qua Hà Quang Viễn.

Miệng của Hà Quang Viễn không ngừng co rút, cũng không nói chuyện. Mấy ngày hôm trước ủng hộ Tần Mục còn khí thế hùng hồn, nhưng mà giờ phút này xem ra Điền Phúc Lượng phát động thế lôi đình đã chiếm thượng phong, Tần Mục như một lão phật ngồi tại chỗ chắp tay lại, giống như không có nghe lời nói hùng hổ của Điền Phúc Lượng. Trong hội nghị thường ủy do chủ tịch huyện chủ trì hội nghị, chuyện này làm sao không có vấn đề.

Hà Quang Viễn tâm tư xoắn xuýt, nhìn qua Điền Phúc Lượng hăng hái như vạy, nghĩ đến mấy năm trước mình và Điền Phúc Lượng tranh đấu gay gắt thì trong lòng không ngừng lo lắng, xem ra Điền Phúc Lượng đang thế mạnh, mình có nên hòa giải với hắn hay không? Dù sao hai người đều là người chính phủ, nói chuyện cũng dễ dàng câu thông.

Tần Mục híp mắt nhìn qu sắc mặt của Hà Quang Viễn biến hóa, trong nội tâm cười rộ lên. Hà Quang Viễn này tuyệt đối không có nhìn lâm, thoạt nhìn tâm cơ rất sâu nhưng mà không biết giữ cường thế và lợi ích, chỉ biết nhìn hướng gió tốt và cuốn theo chiều gió mà thôi. Nhưng mà người này có giác ngộ chính trị rất nhạy cảm, trước đó hắn quăng mình qua phía mình, lúc này đang muốn quăng qua phía Điền Phúc Lượng, từ đó có thể nắm được mạch luân chuyển trong thường ủy.

Người này dùng tốt có lẽ sẽ là chiến sĩ xung trận tốt, dùng không tốt lại cầm dao đâm mình, Tần Mục liền thở dài. Hà Quang Viễn này nhiều nhất chỉ có thể ngồi ở vị trí phó bí thư huyện ủy, lên cao hơn hắn không có năng lực này.

Điền Phúc Lượng nghiêng đầu nhìn qua Tần Mục, nhỏ giọng hỏi.

- Tần bí thư, ngài còn có ý kiến gì không?

Tần Mục gật gật đầu, hắn mở mắt ra, nhìn thấy đám thường ủy sắc mặt âm trầm và không lộ ra quá nhiều tâm tư, ho khan một tiếng nói ra:

- Thanh Thao của chúng ta trong lúc kháng chiến là nơi tuyến đầu, không có khả năng trong kinh tế thị trường bị nước lớn khác vượt qua, mọi người nói có đúng hay không?

Ai cũng không nghĩ tới Tần Mục lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện, con mắt đồng loạt nhìn qua Tần Mục. Tần Mục cầm lấy chén nước, uống một ngụm nói ra:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.