[Dịch]Thanh Quan

Chương 467 : Thể dục buổi sáng. (1)




Tần Mục không phủ nhận Thanh Thao có thương cơ cực lớn, nhưng hiện tại tường vây đại viện huyện ủy được dỡ bỏ, phòng tiếp đãi của bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện cũng sẽ mở ra, cho nên những cuộc điện thoại ngoài giờ làm việc Tần Mục không thích tiếp xúc.

Người gọi điện thoại cũng thật kiên trì, giống như gọi không được thì không bỏ qua. Tần Mục xem như là người cứng đầu, cầm điện thoại nhét xuống ngăn kéo ti vi, thuận tiện mở máy hát lớn hơn, dựa đầu sau sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong mông lung Tần Mục cảm thấy có cỗ hương thơm tràn vào mũi, làm thân thể hắn nhất thời khô nóng. Hắn chậm rãi mở mắt, phát giác vẻ mặt Cừu Tiểu Thiền đỏ bừng đang gắt gao dựa vào lồng ngực của hắn, liền nâng cơ thể nàng, bất đắc dĩ nói:

- Em xem em đi, trời không lạnh lắm sao lại mở ra máy sưởi làm chi đây?

Cừu Tiểu Thiền chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu ngứa ngáy, nghe được Tần Mục trách cứ nàng cố nén cảm giác khó chịu trong người, thở dốc hỏi lại:

- Không phải anh mở ra sao?

Tần Mục nghi hoặc đi tới bên cạnh điều hòa cẩn thận kiểm tra, nghi hoặc lắc đầu, nói:

- Chưa cắm điện ah.

Nói xong quay đầu nhìn về phía Cừu Tiểu Thiền.

Vừa nhìn, một cỗ lửa cháy từ bụng hắn tràn lên.

Thân hình mảnh mai của Cừu Tiểu Thiền dựa vào sô pha, lễ phục màu đen dán sát trên người nổi bật đường cong lả lướt.

Tần Mục thở dốc một hơi, kích thích thình lình khiến cho hắn cơ hồ không kiềm chế được, hận không lập tức kéo Cừu Tiểu Thiền vào trong phòng ngủ. Nhưng đầu óc hắn vẫn còn chút lý trí, chậm rãi đi tới sô pha đối diện ngồi xuống, bắt chéo chân che giấu dục vọng, lấy thuốc lá châm lửa.

- Tiểu Thiền.

Thanh âm Tần Mục biến thành khàn khàn, lộ ra một cỗ dục vọng.

- Ân?

Cừu Tiểu Thiền kiều mỵ trả lời, như không còn chút khí lực nói:

- Tần Mục, hôm nay nóng quá.

- Em biết không? Kỳ thật em nhìn anh cũng không phải chân chính là anh.

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, nghĩ tới kiếp trước, nhận chân nói:

- Anh nhát gan, âm hiểm, anh sẽ vì một chút ích lợi mà buông tha thân tình, sẽ vì mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

- Vậy thì có quan hệ gì đây?

Cừu Tiểu Thiền lặng yên đi tới, trong do dự mang theo kiên quyết, ôm lấy hắn, siết chặt. Nàng dùng gò má áp sát vào người hắn, kiên định nói:

- Ít nhất hiện tại em ôm anh đây, em ôm anh là chân thật anh. Tần Mục, từ lần đầu tiên gặp anh, em đã cảm thấy anh là một người tốt.

Tần Mục không còn cách che giấu lửa nóng trong lòng, quay đầu bình tĩnh nói:

- Em nói anh là người tốt?

Cừu Tiểu Thiền vươn tay đặt lên ngay ngực hắn, chậm rãi gật đầu:

- Phải, em luôn tin tưởng một vị quan trong lòng luôn nghĩ tới dân chúng chính là người tốt.

Tần Mục nở nụ cười, hắn vươn tay vuốt ve bộ ngực của nàng, nghi hoặc nói:

- Hôm nay thật là kỳ quái, vì sao cả người giống như không thích hợp đây?

Cừu Tiểu Thiền phóng túng cười nói:

- Mặc kệ đi, dù sao đêm nay anh là của em!

Nói xong Cừu Tiểu Thiền không còn chút thẹn thùng yếu đuối, vươn tay ôm cổ Tần Mục, dán đôi môi đỏ mọng lên môi hắn.

Chân trời chiếu xuống một luồng ánh sáng, mặt trời thoáng hiện một nét diễm lệ rạng ngời.

Trên giường ngủ rộng rãi, Cừu Tiểu Thiền ôm Tần Mục giống như một con bạch tuộc ôm sát lấy hắn. Tần Mục vỗ nhẹ lên lưng nàng, ôn nhu nói:

- Mèo lười, nên rời giường, hôm nay còn phải dự họp đâu.

- Không…

Cừu Tiểu Thiền dựa đầu vào ngực Tần Mục, thích ý nói:

- Còn sớm mà, mới hơn năm giờ.

Tần Mục cười khổ thở dài, cảnh tượng đêm qua như ẩn như hiện trong đầu, giống như là mộng mà không phải mộng. Hắn chỉ biết hai người phi thường điên cuồng, bỏ qua đạo đức cùng trói buộc, hai người thật sự đùa lớn.

- Xì…

Cừu Tiểu Thiền gãi gãi bụng Tần Mục, vuốt tóc ra sau, cười nói:

- Đang suy nghĩ gì vậy?

Tần Mục thoáng nhíu mày, nghi hoặc nói:

- Anh vẫn luôn cảm giác có chỗ nào không đúng.

Sắc mặt Cừu Tiểu Thiền ửng đỏ, nhẹ liếm lên vành tai Tần Mục, lập tức nghe hắn trách mắng:

- Đừng hồ nháo.

Đột nhiên hắn nở nụ cười tự giễu:

- Định lực sao, thật sự không phải nói muốn kiên trì thì có thể kiên trì.

- Em mặc kệ, dù sao hiện tại anh ở bên cạnh em, vậy là đủ rồi.

Cừu Tiểu Thiền vươn tay ôm chặt hắn, ôn nhu nói:

- Chỉ cần một ngày thế này em cũng đã thấy đầy đủ.

Nghe lời nói xúc động của nàng, trong lòng Tần Mục mềm mại. Trong những cô gái mà hắn quen biết, Cừu Tiểu Thiền không quá xuất sắc, nhưng nàng có được sự kiên trì thầm lặng ở bên cạnh hắn. Tần Mục thở dài nói:

- Cuộc sống như vậy thật không lâu dài đâu.

Chân của Cừu Tiểu Thiền vuốt ve trên người Tần Mục, chăm chú nhìn hắn nói:

- Em nhớ được khi còn đi học có nghe qua một câu thơ, không cần tồn tại muôn thuở, chỉ mong đã từng có nhau. Em cảm thấy thật đúng, chỉ cần hai người ở chung một chỗ là tốt rồi, chuyện ngày sau ngày sau hãy nói.

Tần Mục đưa tay nhu nhu tóc nàng, nói:

- Nha đầu ngốc.

Cừu Tiểu Thiền nghe xong lời này chợt đập nhẹ vào ngực hắn, cười nói:

- Hình như em còn lớn hơn anh đâu, trẻ con!

Tần Mục nắm lấy tay nàng, ánh mắt hiện lên biểu tình thoải mái:

- Anh cảm thấy được hình như hương vị nồi canh đêm qua không đúng lắm.

- Ah?

Cừu Tiểu Thiền nhất thời bối rối kêu lên.

Tần Mục cười lớn một tiếng, đem nàng áp dưới thân thể, khóe môi hiện lên ý cười thâm sâu, vuốt mũi nàng cười nói:

- Em giỏi, rốt cục vẫn còn nhớ chuyện đó, dám giở trò trong súp…

Tần Mục còn chưa nói xong, nàng đã vươn tay ôm hắn, véo lưng hắn tức giận:

- Anh còn nói? Có biết lần đó làm người ta khó chịu ra sao không?

Tần Mục vén tóc nàng, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, nhẹ nhàng nói:

- Khó chịu em có thể quay về tìm anh thôi.

- Anh còn nói còn nói…

Cừu Tiểu Thiền kêu lên, không chút cam lòng nói:

- Bị anh tát một cái bỏ chạy, ai còn da mặt dày đi tìm anh chịu mắng!

Tần Mục thương tiếc hôn nàng, Cừu Tiểu Thiền buột miệng nói ra:

- Anh còn phải đi họp, đừng nằm nữa, em đi nấu điểm tâm cho anh.

- Không cần gấp…

Tần Mục thở dốc cúi xuống.

Đợi đến khi Tần Mục đi ra biệt thự, đôi chân có chút nhũn ra, nhớ tới Cừu Tiểu Thiền nằm lỳ trên giường không thèm cử động, không khỏi mỉm cười ngồi vào xe đi về hướng đại viện thành ủy.

Ba ngày sau hội nghị kết thúc, Tần Mục không chút sóng gió trôi qua ngày pháo oanh thành ủy, dưới tình huống được Vạn Hữu Niên ngầm đồng ý, nhưng đã đắc tội một số người. Trong đó phó chủ tịch thành phố Vương Nghiễm Nghĩa, bí thư huyện ủy Diệp Thạch Bình bởi vì Tần Mục đạt được sự xem trọng khó hiểu của Vạn Hữu Niên mà tâm cơ càng thêm thâm trầm. Quan hệ giữa hai người mới vừa phá vỡ một chút lại biến thành trạng thái lạnh lùng như trước.

Nhưng Tần Mục cũng không lo lắng mình bị Diệp Thạch Bình ngáng chân, thành ủy trải qua lo lắng cẩn mật cùng tính toán, cuối cùng đã quyết định kế hoạch thi công bốn quốc lộ của huyện Thanh Thao chứng thật là có ý tưởng, có ý nghĩa phi thường, hơn nữa Tần Mục đã cam đoan với Vạn Hữu Niên, nhất định sẽ thúc đẩy quan hệ hợp tác giữa huyện Thanh Thao cùng tập đoàn Tam Tinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.