Vừa rồi trước khi Diệp Thạch Bình phát biểu khóe mắt khẽ giật lên kịch liệt, đây là diễn cảm chỉ xuất hiện khi người kia giận đến cực điểm. Xem ra trong lòng Diệp Thạch Bình đang vô cùng tức giận Viên Xuân Bách, ở ngay thời khắc mấu chốt này lại lộ sơ hở, để cho hắn phải lâm vào cục diện xấu hổ như thế. Chẳng qua Diệp Thạch Bình muốn bảo trụ một phiếu ủy viên cho mình trong ban thường ủy, vì vậy đành bất đắc dĩ vận dụng “quyền quyết định” của bí thư đến bảo hộ Viên Xuân Bách.
Điền Phúc Lượng cùng Thường Phúc Thu đồng thời nhìn về phía Tần Mục, Tần Mục biết mình không biểu lộ thái độ thì không được, đây chính là thời cơ đả kích Diệp Thạch Bình thật có lợi, nhưng thái độ hùng hổ dọa người của Điền Phúc Lượng làm Tần Mục có chút căm tức, đây không khỏi có điểm hiếp bức hắn. Nếu thật sự để Điền Phúc Lượng đắc ý, Tần Mục biết rõ sau khi mình lật đổ địa vị của Diệp Thạch Bình sẽ biến thành đối tượng mà Điền Phúc Lượng nhắm vào.
Bây giờ còn chưa nên động quá nhiều, giữa Tần Mục cùng Diệp Thạch Bình vẫn cần một ít hòa hoãn xung đột. Người khác không biết nhưng Tần Mục biết năng lượng sau lưng Diệp Thạch Bình, vì vậy hắn gật đầu nói:
- Tôi tán thành cách nhìn của Diệp bí thư, hiện tại điều kiện tiên quyết hàng đầu của chúng ta là sửa đường, sửa đến trình độ làm dân chúng vừa lòng, cấp bách đoạt về cự khoản mà Triệu Đông Bạch tham ô. Đương nhiên, Viên cục trưởng có thể tranh thủ xây dựng lại tác phong trong cục, ngăn chặn lỗ hổng sơ sẩy lần này.
Nói xong Tần Mục nhìn Diệp Thạch Bình gật đầu, tỏ vẻ mình đã phát biểu xong ý kiến. Hắn vừa tỏ thái độ, vượt ngoài ý liệu mọi người có mặt, nhóm người Điền Phúc Lượng đều kinh ngạc, mà cả Diệp Thạch Bình cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Bất quá chuyện này đã lộ biểu thái, vì vậy bị áp đi xuống. Viên Xuân Bách thở ra một hơi dài, trong lòng Điền Phúc Lượng lại có chút phẫn uất.
Hội nghị đi qua, mọi người rời khỏi phòng họp. Tần Mục đi sau lưng Điền Phúc Lượng gọi hắn, cười nói:
- Điền phó bí thư, có thời gian rảnh không, đi ra ngoài uống một chén.
Điền Phúc Lượng quay người lại nhìn biểu tình đang mỉm cười của Tần Mục, thoáng do dự gật đầu nói:
- Được, vừa lúc còn chưa ăn cơm chiều.
Hai người đưa tay mời lẫn nhau, tỏ vẻ đồng minh tạm thời còn chưa tan rã. Tần Mục nói nhỏ:
- Thanh Thao không xong, bất lợi hành sự ah.
Điền Phúc Lượng nhất thời ngẩn ra, lập tức hiểu được ý tứ của Tần Mục. Trước tiên là cục trưởng giao thông xuống ngựa, theo sát là Ban kỷ luật thanh tra điều tra cục công an, chuyện xảy ra liên tục tất nhiên sẽ khiến Thanh Thao chấn động, làm cảm giác tín nhiệm mà chính phủ bồi dưỡng trong quần chúng sẽ biến mất sạch sẽ, sẽ không có chỗ tốt gì cho kế hoạch của bọn họ. Chuyện Triệu Đông Bạch vượt ngục có thể hoàn toàn xử lý theo sự kiện ngẫu nhiên, hắn đúng là còn quá khẩn cấp một ít.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, dáng tươi cười của Tần Mục rơi vào trong mắt Điền Phúc Lượng lại biến thành đáng sợ, tâm tư của người thanh niên kia rốt cục là thế nào, thật không ngờ có thể nhanh chóng suy đoán được cục diện có lợi nhất cho mình. Điền Phúc Lượng biết mình cười có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nói:
- Đúng là vấn đề.
Tần Mục gật đầu, lấy điện thoại gọi tới khách sạn Tranh Vanh, đặt một căn phòng tiêu chuẩn.
Tuy rằng quan hệ giữa hắn cùng Vân Băng đã xuất hiện vết rách, nhưng vẫn cần bày ra mặt mũi, dù sao lần này hắn lấy tư thế thấp đi chiêu đãi Điền Phúc Lượng.
Điền Phúc Lượng nghĩ nghĩ, thông tri Thường Phúc Thu. Tần Mục nhìn hắn, cũng gọi điện cho Hà Quang Viễn.
Tần Mục cùng Điền Phúc Lượng nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Bữa cơm thật yên tĩnh, giống như bốn người bạn cùng ngồi chung một chỗ nói chuyện nhà, nói chuyện tương lai. Nhưng mỗi người đều rõ ràng, trận tuyến liên minh của bốn người tuyệt đối không chắc chắn như bề ngoài, nhưng Tần Mục nhờ vào mị lực cá nhân của mình đem mọi người hợp lại chung một chỗ mà thôi. Một khi Diệp Thạch Bình biến thành thùng rỗng, liên minh sẽ lập tức sụp đổ.
Đây cũng là mục đích mà Tần Mục tạo thành hòa hoãn xung đột với Diệp Thạch Bình, nếu hắn chân chính nắm giữ quyền nói chuyện trong Thanh Thao, tự nhiên sẽ xuống tay đối với Viên Xuân Bách, cho dù không thể kéo hắn xuống ngựa, cũng phải kéo hắn vào trong trận tuyến của mình.
Sau khi Tần Mục về đến nhà, nhận được điện thoại của Anna, nói buổi đại nhạc hội phi thường phấn khích, trong tiếng kêu to của khán giả, Sydney cùng Dương Yết phải chào cảm ơn nhiều lần mới có thể chấm dứt.
Đối với loại kết quả này Tần Mục đã sớm đoán trước, tỏ vẻ sự tình về sau nhờ Anna nắm giữ, hắn sẽ không tiếp tục nhúng tay vào. Giúp Lý Trung Nguyên một lần không thể giúp thêm lần thứ hai. Tuy rằng huyện Lan Trữ từng là nơi ở của Tần Mục, nhưng không nên nhúng tay quá nhiều.
Anna không rõ vấn đề của Tần Mục, nhưng hiểu Tần Mục có lo lắng của mình, liền đại biểu công ty mời thiếu đông gia đến Đằng Long tham dự tiệc chúc mừng. Tần Mục lo lắng chuyện bên Thanh Thao cần mình thả lỏng một ít, liền đáp ứng lời mời của Anna, cũng dặn nàng nên mời thêm một ít cán bộ cao tầng thành phố Đằng Long.
Kỳ thật cho dù Tần Mục không căn dặn Lý Trung Nguyên cũng sẽ nghĩ tới việc này. Diễn xướng hội thành công, huyện Lan Trữ nổi tiếng, đương nhiên cũng nhờ có sự quan tâm của lãnh đạo thành phố. Những chuyện xã giao quan trường này Tần Mục thật có chút phản cảm, nhưng không thể không làm theo quy củ.
Anna gác điện thoại, sau đó nhận được điện thoại của Lý Trung Nguyên. Tần Mục tiếp điện thoại từ Lan Trữ cả đêm, nhìn đồng hồ đã mười hai giờ khuya, cười khổ nằm xuống giường lại miên man suy nghĩ.
Sáng hôm sau khi Tần Mục rửa mặt chải đầu thì nhận được huyện ủy thông tri đã bắt được cha con Triệu Đông Bạch, đồng thời đã giải lên thành phố.
Đây là thái độ của Diệp Thạch Bình, vì muốn bảo trụ Viên Xuân Bách đương nhiên sẽ không tiếp tục cho cục công an Thanh Thao nhúng tay vào chuyện này, đồng thời Tần Mục cũng hiểu được Triệu Đông Bách ngoại trừ giao ra phần lớn tài sản sẽ không tiếp tục khai ra chuyện gì khác, không khỏi có chút buồn bã.
Hiện tại tuy trên tay hắn có được lợi thế so với lúc mới đến Thanh Thao, nhưng lợi thế tùy thời đều sẽ vì quyết định sai lầm mà biến thành vật trong bàn tay người khác, Tần Mục phải càng thêm cẩn thận. Diệp Thạch Bình tuyệt đối sẽ không dễ dàng trơ mắt nhìn địa vị của mình càng ngày càng bị uy hiếp, sau này muốn trả thù Tần Mục sẽ làm càng thêm bí mật.
Ngay lúc Tần Mục có chút buồn bực, Vương Hải Đào gọi điện thoại đến làm tâm tình hắn vui vẻ hơn rất nhiều. Trải qua một loạt thử nghiệm cùng điều tra thị trường, công ty Vạn Yến quyết định vào ngày 18 tháng 8 đồng thời đưa ra thị trường khoản máy móc đầu tiên khắp trong tỉnh Bắc Liêu cùng cả nước, cũng sẽ đưa tặng thêm mười đĩa phim mang danh của công ty kèm theo máy đĩa.
Tần Mục khen ngợi Vương Hải Đào vài câu, người này thay đổi trở thành người quyết định xí nghiệp hùn vốn trong ngoài nước cũng có công lao của Tần Mục bên trong. Vương Hải Đào vừa tỏ vẻ cảm tạ đồng thời nói cho Tần Mục biết một tin tức phi thường trọng yếu, xí nghiệp Tam Tinh Hàn Quốc như có động tĩnh gì bên thành phố Đằng Long, đã phái người đến bên đây.