Mà Cừu Tiểu Thiền cũng nhờ ca khúc này đạt được thành ủy xem trọng, trực tiếp điều nhập vào cục văn hóa thành phố, thật sự có chút không hợp với ý tưởng của Tần Mục.
Ca khúc của Cừu Tiểu Thiền chấm dứt, hai tay vươn lên trời cao đại biểu tình yêu rộng lớn. Vốn dựa theo trình tự nàng sẽ lặng lẽ rời khỏi sân khấu sau khi ánh đèn tối xuống, nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
- Trái tim của tôi vĩnh viễn là như vậy. Bài hát này đưa cho mỗi người bạn đang ngồi thưởng thức tình yêu ngọt ngào hoặc tràn ngập kỳ vọng đối với tình yêu. Cũng đồng dạng đưa cho bạn tốt của tôi, tiểu thư Sydney đến từ bờ biển cả đối diện. Chúng ta phải tin chắc, chỉ cần tình yêu ở trong lòng, anh ấy luôn luôn chưa từng rời xa.
Thanh âm Cừu Tiểu Thiền mang theo một phần mị hoặc, giống như cổ vũ khán giả trong hội trường, cũng giống như tự cổ vũ cho Sydney cùng bản thân mình. Đồng dạng một động tác đầu của nàng cũng nhìn vào trong hậu trường, động tác giống Sydney như đúc, ánh mắt đều tràn ngập lửa nóng.
Hội trường nhất thời nổ tung, Tần Mục tránh sau màn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nghĩ biểu diễn sau đó cũng không còn liên quan gì tới mình, liền dặn Anna trông chừng, nhìn qua Cừu Tiểu Thiền mỉm cười, chỉ chỉ ra phía sau bước nhanh rời đi.
Lúc này trong hội trường vang lên tiếng hô to, thanh âm càng lúc càng lớn, đều do khán giả yêu cầu kéo bức màn trong hậu trường, nhìn xem bên trong rốt cục có ai ở đó.
Ánh mắt Cừu Tiểu Thiền sáng ngời, thủ thế của Tần Mục rõ ràng cho nàng lời ám chỉ, điều này khiến tâm trí nàng không khỏi chờ đợi, vội vàng cúi đầu với khán giả chạy chậm ra khỏi sân khấu, thân ảnh uyển chuyển cùng bước chân vội vàng tăng thêm mơ màng vô tận cho buổi biểu diễn tối nay.
Bóng đêm sâu kín, Tần Mục ngậm điếu thuốc dựa vào xe Audi. Cừu Tiểu Bằng còn ở trong hội trường cùng Mạnh Á Linh xem tiếp tiết mục phía sau, nơi này chỉ có một mình Tần Mục, thật có hương vị như yêu đương vụng trộm.
Cừu Tiểu Thiền cũng không thay đổi quần áo biểu diễn, vội vàng chạy xuống bậc thang hội trường, khi nhìn thấy thân ảnh cao ngất của Tần Mục nội tâm đột nhiên sản sinh cảm giác sợ hãi, mờ mịt đứng xa xa, không dám tiếp tục tiến về phía trước, chỉ sợ một bước kế tiếp sẽ làm cảnh trong mơ của nàng lặng lẽ biến mất.
Tần Mục nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, khóe môi hiện lên tia cười sủng nịch, làm Cừu Tiểu Thiền nhất thời quên hết tất cả, chảy nước mắt chạy về phía hắn.
Tần Mục nhìn xung quanh, không phát hiện bóng người nào nhưng hắn vẫn cẩn thận lên xe trước. Cừu Tiểu Thiền ngạc nhiên nhìn Tần Mục ngồi vào trong xe, trong lòng hiện lên tia chua xót. Nếu nàng lựa chọn Tần Mục, như vậy hôn nhân vĩnh viễn đã biến thành mộng tưởng.
Nhưng lại có quan hệ gì đâu? Cừu Tiểu Thiền cắn cắn môi, người trong mộng đã ngồi trong xe chờ nàng, còn có điều gì hạnh phúc hơn như thế? Chẳng lẽ muốn giống như Jack cùng Rose trong phim, sinh ly tử biệt mới ở trong hồi ức vô tận thể hội mùi vị tình yêu?
Cừu Tiểu Thiên chậm rãi dạo qua một vòng trong bãi xe mới khom người lặng yên mở cửa xe Audi ngồi lên, thở ra một hơi thật dài.
Tần Mục mang theo dáng tươi cười bất đắc dĩ trên mặt, nhẹ giọng hỏi:
- Đi đâu ăn chút gì?
Khuôn mặt Cừu Tiểu Thiền hồng hồng, một đêm náo nhiệt mà hưng phấn, là một đêm tình cảm của nàng cùng Tần Mục tiến triển, nghĩ đến đây trái tim nàng nhảy loạn, môi run rẩy nói không ra lời.
Đang lúc hai người nhìn nhau không dời được ánh mắt, điện thoại Tần Mục chợt vang lên. Tần Mục mở máy vừa nghe xong một câu, sắc mặt liền chìm xuống, lạnh giọng nói:
- Được, được, tôi lập tức tới ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Mục mím chặt môi. Cha con Triệu Đông Bạch đồng thời vượt ngục bỏ trốn, việc này lộ ra một cỗ quỷ dị. Hai người kia hiện tại là trọng hình phạm, sau khi pháp viện phán quyết bị án tù chung thân là còn nhẹ. Chứng cớ phạm tội đã thu thập toàn bộ, hơn nữa có sự tố cáo của Lý Đông Mai cùng Vương đại mụ, Thường Phúc Thu đã khẳng định đem sâu mọt Triệu Đông Bạch nhổ xuống, Hà Quang Viễn cũng đem ánh mắt nhìn chằm chằm trên người bọn họ. Nhưng dưới sự canh chừng nghiêm ngặt như vậy, hai cha con đồng thời có thể vượt ngục, còn là thành công. Cho dù là một kẻ ngu ngốc cũng có thể hiểu được bên trong tồn tại vấn đề.
Cừu Tiểu Thiền nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Mục, với tâm tính của hắn nếu không phải chuyện đặc thù thật sự sẽ không có phản ứng như vậy, nàng không khỏi ôn nhu nói:
- Có việc gì quan trọng thì nhanh chóng đi thôi, chúng ta…chúng ta cũng không phải chỉ có ngày hôm nay.
Trong giọng nói lộ ra vẻ săn sóc vô cùng, nhưng vẫn buồn bã vô hạn.
Tần Mục gật gật đầu, chuyện này vô cùng khẩn cấp, hắn nhất định phải quay về huyện Thanh Thao nhìn xem tình thế. Nhìn thần tình chua xót của nàng, Tần Mục cười nói:
- Thời gian còn dài lắm, nếu tình yêu trường cửu thì cần gì ưu tư sớm chiều gặp nhau.
Người luôn trầm ổn như Tần Mục thật khó nói ra được một câu dí dỏm như vậy, khuôn mặt Cừu Tiểu Thiền lập tức đỏ bừng, ánh mắt long lanh, phảng phất như muốn chảy ra nước.
Tần Mục lái xe đưa Cừu Tiểu Thiền về nhà trước, trước khi đi hôn lên trán nàng, xem như lời hứa hẹn, cũng là câu thừa nhận, làm Cừu Tiểu Thiền kích động đứng ngây người nhìn theo bóng xe Tần Mục rời đi xa, thẳng tới khi ánh đèn biến mất trong mắt của nàng vẫn đứng yên như trước, thưởng thức cảm giác ấm áp kiên định tràn ngập trong lòng mình.
Tần Mục lái xe thật nhanh, không đến một giờ đã chạy tới ủy ban huyện Thanh Thao. Ánh đèn sáng rực trong phòng họp trong đại viện, bóng người nhấp nhô, thoạt nhìn toàn bộ ban lãnh đạo đã đến đông đủ.
Điện thoại do Thường Phúc Thu gọi tới, khi Tần Mục đẩy cửa phòng họp, Thường Phúc Thu liền lớn tiếng nói:
- Tần chủ tịch đã đến, tôi đề nghị lập tức đệ trình tín hiệu báo động lên thành phố, phòng ngừa hai người kia chạy ra khỏi nước.
Tần Mục chậm rãi ngồi xuống ghế, Diệp Thạch Bình khoanh tay trước ngực, mí mắt khẽ híp lại, phảng phất như đang nghe Thường Phúc Thu phát biểu, lại giống như đang ngủ gật.
- Công an huyện chúng ta đã toàn bộ xuất động, phong tỏa các con đường rời khỏi huyện.
Thanh âm Viên Xuân Bách lộ ra tia không hài lòng:
- Nếu đem việc này thông báo lên thành phố, nói rõ năng lực chúng ta không đủ, để cho người ta nhìn vào chê cười.
Thường Phúc Thu lập tức truy vấn:
- Bị bọn hắn chạy trốn chúng ta còn có mặt mũi sao? Trên người bọn hắn tham ô số tiền tài lớn đâu, nếu thành Vương Hải Đào thứ hai, toàn bộ người trong huyện Thanh Thao đều tự cắt cổ đi!
Hắn vừa nói xong lời này đã cảm thấy có chút không đúng, vội vàng nhìn qua Tần Mục.
Trong lòng Tần Mục có chút giận hờn Thường Phúc Thu nói chuyện không biết nặng nhẹ. Người nào cũng biết Vương Hải Đào trở về là có ẩn tàng quy tắc bên trong, mà dù sao Vương Hải Đào mang đến đầu tư thật lớn từ bên ngoài, căn bản không thể đánh đồng với cha con Triệu Đông Bạch. Huống chi sự kiện Vương Hải Đào do một tay Tần Mục điều khiển mà thành, hắn nói như vậy không khỏi có chút ý tứ nhắm vào Tần Mục.