Khăn tay truyền tới mùi thơm thản nhiên, vào giữa mùa đông lạnh, làm lòng Tần Mục có vài phần lửa nóng.
- Ngày đó, anh rống em thế, em biết là vì tốt cho em.
Bạch Nhược Hàm vừa nhẹ nhàng cầm khăn, nhẹ nhàng nói. Tần Mục nhìn xuyên qua chiếc khăn trong, ản ẩn nhìn thấy hai má Bạch Nhược Hàm ửng đỏ, cũng không biết là vì gió lạnh thổi đỏ, hay là vừa chạy nóng.
Tần Mục không nói gì, chính là lung tung ừ một tiếng.
- Tâm trạng của anh em hiểu được, anh là vì bảo hộ em, lúc ấy em cũng mờ mịt, mấy ngày qua mới nghĩ cẩn thận.
Bạch Nhược Hàm là bác sĩ, đương nhiên rõ ràng lúc này không nên lau lên chỗ sưng của Tần Mục, nhưng nếu không có chiếc khăn tay này che, cô cảm thấy mình không có dũng khí tiếp tục nói.
Tần Mục nghe thấy lời nói của Bạch Nhược Hàm có ý khác, nhưng lại không ngăn cản. Hắn thậm chí không biết nên làm thế nào để ngăn cả. Tần Mục thừa nhận, hắn quả thật có chút phúc hắc, nếu có nhân tố nào có lợi cho hắn, hắn sẽ yên lặng không chút dấu vết mà lợi dụng. Nhưng mà đối mặt với một mỹ nứ thản nhiên tao nhã như thế, hắn không biết nên dùng cách nào để ngăn cản câu nói tiếp theo của Bạch Nhược Hàm, chỉ là yết hầu cảm thấy khô, miệng đắng, nên lại khàn khàn ừ một tiếng,
- Xì!
Bạch Nhược Hàm đột nhiên cười, cầm lấy khăn tay ôn nhu đập một cái vào sau lưng Tần Mục, nũng nịu nói:
- Chỉ biết ừ ừ ừ, giống như con heo ngố!
Nụ cười này của cô nhất thời giống như đóa bách hợp, trong bóng tối tỏa hương thơm ngát, tạo thành bóng dáng cực kỳ xinh đẹp.
Tần Mục ngây người, nhìn Bạch Nhược Hàm thanh lệ giống như đóa sen mới nở, lại mang chút mê hoặc, hoàn toàn ngây dại.
Không còn khăn tay che chắn, hai người giống như đứng sát vào nhau. Cô mùi thơm thản nhiên trên người Bạch Nhược Hàm lặng yên chui vào trong mũi Tần Mục, mùi hương chen lẫn hơi thở thanh xuân thiếu nữ làm trong óc Tần Mục ầm vang một tiếng.
Mà nhiệt khí nam tính trên người Tần Mục cũng giống như thuốc thôi miên làm cho Bạch Nhược Hàm choáng váng, ngây ngẩn mê người không gì sánh được. Trong mắt nàng dần dần mang dòng tình cảm không thèm che dấu, chậm rãi cúi đầu.
- Bác sĩ Bạch…
Tần Mục vừa nói xong câu đó, hận không thể tự tát mình một cái, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, sao lúc này lại nói câu sát phong cảnh như thế.
Quả nhiên, Bạch Nhược Hàm không nghe dậm chân một cái, hai ngón tay liều mạng xoắn cái khăn, dường như muốn vò nát cái khăn ra.
Tần Mục hít một hơi dài, chậm rãi nói:
- Bạch tiểu thư…
Giờ còn chưa tới niên đại thịnh hành từ “tiểu thư” mang theo nghĩa khác (gái gọi) nên Tần Mục chỉ đành gọi như thế.
- Bác sĩ Bạch, Bạch tiểu thư, anh không thể đổi được à?
Bạch Nhược Hàm giống như phát hiện ra Tần Mục không hiểu phong tình, oán giận nói:
- Bây giờ là chủ nghĩa khoa học xã hội rồi, anh gọi tên em thì thế nào? Có mất khối thịt nào sao?
Tần Mục cười khổ một tiếng, nói:
- Bạch Nhược Hàm, thế bệnh của ông bà Hứa sao rồi?
Bạch Nhược Hàm cúi đầu nghe câu nói này của Tần Mục, nhất thời trở nên ngây dại. Mấy ngày nay cô vốn nghĩ lại chuyện mấy hôm trước thật rõ ràng, hơn nữa Bạch Quang Lượng cũng tìm cô nói chuyện một lần, còn nói suy nghĩ hoàn toàn cẩn thận. Ngày đó Tần Mục hoàn toàn là vì bảo vệ danh tiếng của mình, thậm chí còn lo lắng tới cả tình cảnh của Bạch Quang Lượng. Cô cũng biết cha mình cùng Bí thư huyện ủy có ý kiến bất hòa, đang đấu đá túi bụi, hoàn toàn không thể có sơ sót gì, cho nên vô cùng cảm kích Tần Mục. Đợi cho tới khi cô hiểu được tiền căn hậu quả của việc này, sự bảo vệ của Tần Mục lại làm cho cô thiểu nữ hai mươi mốt tuổi sinh ra cảm giác thân cận khó nói nên lời. Lại nhìn thấy con người, tính tình cùng nhân phẩm của Tần Mục, Bạch Nhược Hàm lại càng yên tâm, bất tri bất giác lại càng chú ý tới Tần Mục.
Hôm nay nói chuyện vốn cho rằng với sự thông minh của Tần Mục nhất định sẽ nhanh chóng hiểu được tâm tư của mình, cái gì mà quan quan làm thân đều không cần để ý nữa. Cô thậm chí còn nghĩ muốn ở lại thôn dã yên tĩnh này, nhìn xem Tần Mục bận rộn bôn ba làm việc vì hạnh phúc cho dân chúng.
Vốn cô cũng không để ý tới rụt rè, tiết lộ tâm tư của mình trước, hy vọng Tần Mục cũng nói mấy câu ái mộ, cô liền ỡm ờ mà đáp ứng thành người yêu của Tần Mục. Ai ngờ Tần Mục lại giống như tên đầu gỗ, ngây ngốc nói câu chẳng ra đâu vào đâu như vậy, nhất thời sắc mặt Bạch Nhược Hàm cũng giống như tiết trời tháng sáu, chợt tái nhợt.
Tần Mục không phải người ngu, hắn đương nhiên là hiểu được tâm tư của Bạch Nhược Hàm, nhưng mà hắn không thể. Thân ảnh của Chu Tiểu Mai hiển hiện trong đầu hắn, trí nhớ vốn có của thân thể cùng trí ấn tượng của hắn về Chu Tiểu Mai có thân thế bấp bênh đã hòa làm một, cho nên hắn chỉ đành bất đắc dĩ chọn cách giả ngu.
- Tần Mục! Đùa vui lắm phải không? Anh thấy mình thông minh lắm đúng không?
Bạch Nhược Hàm cúi đầu, hai tay hung hăng vò cái khăn, làm cho nó biến thành đủ loại hình dạng, cuối cùng không chịu được sức lực của cô nàng, rách toạc một cái.
Tần Mục chua sót cười, chậm rãi nói:
- Có người thanh niên, thầm mến một chị lớn hơn mình một tuổi, mà chị này lại cùng hắn là thanh mai trúc mã. Hai người ước định đợi tới khi hai người trưởng thành liền kết hôn sinh con, vĩnh viễn đều không xa rời nhau.
Nụ cười gượng trên mặt Tần Mục làm cho Bạch Nhược Hàm mẫn cảm hiểu được thanh niên nhìn như trầm tĩnh này, trong lòng cũng có chuyện.
Tần Mục tìm một tảng đá ngồi xuống, giống như phát tiết nhặt một hòn đá lên, ném về phía xa xa.
Bạch Nhược Hàm bị Tần Mục thu hút, cũng tìm tảng đá ngồi xuống bên cạnh, học động tác của hắn, cũng lấy hòn đá ném đi.
- Nhưng mà sự thật cũng không đơn thuần như bọn họ nghĩ. Chuyện xảy ra là sau này, gần như sơn thôn nào cũng có chuyện như thế. Đợi cho tới khi cô bé kia lớn lên, còn chưa kịp nói chuyện của hai người với cha mẹ trong nhà thì nhận được tin phải đổi lấy một cô dâu cho anh trai mình.
Bạch Nhược Hàm đột nhiên trợn tròn hai mắt, có chút khó hiểu nói:
- Đổi cô dâu?
Tần Mục gật đầu, khóe miệng mang theo chua sót:
- Vì thế, cô bé này phải lấy một nam nhân thân thể nhiều bệnh tất, mà anh của cô gái lại lấy em của người nam nhân đó, chính là như thế.
Bạch Nhược Hàm giật mình che cái miệng nhỏ, cô căn bản chưa từng nghĩ tới trong sơn thôn nghèo khó lại còn tình huống giống như thời nguyên thủy thế này.
Tần Mục quay đầu nói với Bạch Nhược Hàm, cười cười:
- Một chuyện rất đơn giản đúng không? Anh trai của cô bé kia ngay một ngày sau hôm kết hôn liền mang theo cả nhà rời đi cái thôn này. Mà người chồng của cô bé kia, ba ngày sau khi kết hôn vì bệnh tình nặng thêm mà rời đi nhân thế. Chỉ còn lại có cô bé đó, bất ly bất khí chăm sóc bà mẹ chồng lúc ấy cũng không khỏe mạnh gì.
Bạch Nhược Hàm nhìn thấy Tần Mục có nước mắt tràn ra, hiểu rõ ràng chàng trai thanh mai trúc mã trong câu chuyện kia chính là Tần Mục, nhất thời cảm động, vươn bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay to dày của Tần Mục.