[Dịch]Thanh Quan

Chương 421 : Chương 421




Chương 421: Công lao Tần chủ tịch huyện

Lý Trung Nguyên sóng vai cùng Diệp Thạch Bình, Quý Chí Cương đi một bên giới thiệu ý nghĩ xây dựng khu chợ này, ít ít nhiều nhiều mang theo khẩu khí ngưỡng mộ Tần Mục. Dù huyện Lan Trữ nhờ vào năng lực kinh tế bản thân mà muốn khoe khoang với Diệp Thạch Bình, nhưng chủ yếu là muốn giúp Tần Mục có được cứu viện vẻ vang. Tần Mục biết Lý Trung Nguyên bị khu khai phát Đằng Long Lan Trữ tạo áp lực tới mức không chịu nổi, nên bất đắc dĩ bắt đầu trắng trợn dựa về phía hắn, nếu hắn không sử dụng ra một ít thủ đoạn, chỉ sợ sẽ làm rét lạnh trái tim của bọn họ.

Trong lòng Diệp Thạch Bình sóng gió mãnh liệt, hận không thể đem thị trường này dời qua bên huyện Thanh Thao. Mắt thấy thật nhiều lợi nhuận sau khi ký kết xong thủ tục mua bán đặt ngay trước mắt mà không thể xuống tay, làm trong lòng hắn căm giận không thôi. Đây là địa phương mà Tần Mục từng ở qua, đây là chiến tích mà Tần Mục từng làm được. Người đến sau trích quả đào trích thật cao hứng, Tần Mục đúng thật là một nhân tài kiến thiết tràn đầy ý tưởng kiệt xuất ah.

Đoàn người đi tới quốc cảnh tuyến liền ngừng lại, nếu họ bước thêm một bước, chỉ sợ binh sĩ canh gác trong chợ sẽ lập tức giơ họng súng tự động chỉ vào người. Lý Trung Nguyên chỉ chỉ tiệm trà bên cạnh quốc cảnh tuyến, cười nói:

- Đây là thủ bút của Tần chủ tịch. Diệp bí thư, anh không biết đi, vì tiệm trà này huyện Lan Trữ chúng tôi phải xuất huyết thật nhiều đâu.

Diệp Thạch Bình khó hiểu, Tần Mục cười nói:

- Nàng thật sự đến đây, tôi nghĩ chỉ là nói đùa mà thôi.

Mọi người đi lên tầng một tiệm trà, bên trong thật nhiều người. Không ít người Triều Tiên đang chậm rãi thưởng thức trà, ngay cả người Nga cũng một tay cầm rượu một tay bưng trà, bộ dáng vô cùng buồn cười.

Diệp Thạch Bình gật gật đầu, trong giọng nói mang theo vẻ bội phục nói:

- Có thể đem quốc túy Trung Hoa truyền bá đến nước ngoài, ông chủ ở đây thật sự không đơn giản. Huyện Lan Trữ của các vị đúng là nhặt được bảo!

Lý Trung Nguyên cười sang sảng, mời Diệp Thạch Bình cùng Tần Mục lên lầu hai.

Lầu hai bố trí càng thanh lịch hơn lầu một. Bên ngoài gió lạnh thổi từng trận, nhưng bên trong ấm áp như xuân, trên tường treo tranh nữ sĩ, bên cạnh từng bức họa đều có một bình trà xanh thanh nhã, làm người không hiểu tranh cũng có thể cảm nhận được khí tức phiêu dật ẩn chứa trong tranh. Bố cục trong lầu chia thành từng khu vực nho nhỏ, không lót thảm cũng không phục vụ kiểu quỳ trên sàn, nhưng lại có vài cô gái mặc trang phục thời Đường đi tới đi lui, nói chuyện mềm mại nhưng không chút mỵ tục.

Diệp Thạch Bình nhẹ giọng tán thán:

- Nơi này làm sao làm buôn bán, quả thực chính là nơi nghỉ ngơi dưỡng sức rất tốt đi.

Quý Chí Cương tiếp lời:

- Quả thật là thế, một ít lãnh đạo trong thành phố Đằng Long nếu có kỳ nghỉ vẫn sẽ qua đây.

Diệp Thạch Bình thiếu chút nữa muốn phun máu, tiểu tử tên Quý Chí Cương này đúng là không biết chọn lời để nói chuyện. Hắn đang muốn khoe khoang chính sách của Đằng Long luôn nghiêng về hướng Lan Trữ sao?

Tần Mục nhìn ra được sắc mặt Diệp Thạch Bình không tốt, cười nói:

- Lão bản nơi này là một người bạn của tôi, Lý bí thư nói xuất huyết chỉ sợ là vì tiền thuê tiệm trà này thật rẻ đi?

Lý Trung Nguyên chỉ nở nụ cười, xem ra là sợ phá hủy hoàn cảnh nơi đây, chỉ ra dấu bằng mắt cho Tần Mục. Tiệm trà này rõ ràng cho thấy là nơi khai thông thật tốt dành cho lãnh đạo thượng tầng, chỉ sợ dù Vân Băng muốn giao tiền thuê cho huyện Lan Trữ, Lý Trung Nguyên cũng sẽ không đáp ứng.

Mọi người chọn một khu vực ngồi xuống, không bao lâu Vân Băng đã đi vào. Hôm nay nàng mặc một bộ trang phục ngụy Đường màu đỏ thẫm, thân trên khoác áo bông nhỏ, bên dưới mặc váy thêu mai lan cúc trúc, khiến khí tức điển cổ mười phần của nàng càng gia tăng thêm phong cách cổ điển.

Diệp Thạch Bình vừa nhìn thấy Vân Băng, không khỏi cười nói:

- Vân lão bản, đúng là sinh ý đầy thiên hạ ah.

Mọi người nhìn thấy Diệp Thạch Bình nhận thức Vân Băng nên cũng không cần giới thiệu. Hương thơm trà xanh nhẹ nhàng dâng lên, Vân Băng tự tay rót trà cho mọi người, sau đó đi tới cửa cười nói:

- Diệp bí thư, Tần chủ tịch, hiện tại tôi là chủ nhân tiệm trà của Song Biên tập thị Lan Trữ, sau này còn mời cổ động nhiều hơn.

Nàng đem ba chữ huyện Lan Trữ nhấn mạnh, ẩn chứa hương vị từ nay về sau mình là người Lan Trữ.

Lúc này sắc mặt Diệp Thạch Bình có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn bưng trà chậm rãi thưởng thức.

Tần Mục thoáng nhíu mày, Diệp Thạch Bình nhận thức Vân Băng, điểm này hắn thật sự không ngờ. Nhớ tới việc Vân Băng chỉ dùng một cuộc điện thoại đã mời được Tả Bình An đến dự tiệc, thân phận chân thật của nàng xem ra còn cần suy đoán, ít nhất thành phố Đằng Long không thể dung được nàng. Tần Mục xin lỗi một tiếng, rời khỏi phòng ngăn, vừa lúc nhìn thấy Vân Băng đang đứng ở góc tiệm trà, mở ra cửa sổ, mặc sương gió thổi quét tóc nàng, làm sắc mặt vốn đã trắng nõn càng thêm tái nhợt.

Trong lòng Tần Mục thở dài, đi tới bên cạnh Vân Băng đưa tay đóng lại cửa sổ, cười nói:

- Vân lão bản phiêu phiêu dục tiên, thật sự có điểm khí chất thần tiên.

Vân Băng bật cười, nhưng vẫn chưa thể che lấp nét u sầu trên mày, thản nhiên nói:

- Đầu bò kia ăn ngon không?

Tần Mục sửng sốt, lập tức hiểu được, cười khổ nói:

- Tôi còn tưởng rằng là ai mở ra trò vui đùa lớn như vậy, nguyên lai khách sạn Tranh Vanh cũng là sản nghiệp của Vân lão bản, thật sự làm tôi phải thay đổi cách nhìn.

Vân Băng lắc đầu, sâu kín nói:

- Chỉ là nhàn rỗi không việc gì làm ra chơi đùa, cũng rất ít qua bên kia.

Trong thanh âm mang theo chút ngữ khí đìu hiu.

Tần Mục không biết nói gì cho phải, chỉ đứng bên người Vân Băng xuyên qua kính thủy tinh nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Mọi người đang bận rộn, vẻ mặt lộ nụ cười thỏa mãn, xây dựng Song Biên tập thị thật sự mang đến giáo lý phúc âm cho bọn họ.

Vân Băng đứng bên người Tần Mục, trộm nhìn dáng người cao ngất của hắn, một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn thẳng tắp mà cũ kỹ, làm Tần Mục thoạt nhìn càng thêm lão luyện thành thục hơn nhiều. Trong lòng Vân Băng chợt nhói đau, người đàn ông như vậy đã trở thành chồng của người khác, điều này làm cảm tình mới phát sinh của nàng phải bóp chết trong nôi. So sánh hai lần tâm động trong đời, thật hiển nhiên Tần Mục mạnh hơn người đàn ông nước ngoài kia thật nhiều, làm nàng không khỏi hỏi một vấn đề:

- Tần Mục, vợ của anh, rất đẹp sao?

Đây là bệnh chung của phụ nữ, ở trước mặt người đàn ông mình thích cho dù không dám lộ ra tình cảm của mình, vẫn sẽ âm thầm so sánh một phen. Tuy rằng chính mình cuối cùng sẽ không cùng người đàn ông kia xảy ra chuyện gì lãng mạn xinh đẹp, nhưng vẫn không thể bỏ xuống được tâm tư so sánh. Nếu đối phương không sánh bằng mình, như vậy nỗi cao ngạo trong lòng sẽ làm nàng tiếc nuối, tiếc nuối vì người đàn ông kia không chọn chính mình. Nếu đối phương tốt hơn mình, vậy mình sẽ oán trách người đàn ông kia không biết thưởng thức sự độc đáo riêng của mình.

Tần Mục thở dài một hơi, ngắn gọn nói:

- Vợ của tôi là một quân nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.