Đi tới phòng ngủ, Tần Mục bắt đầu cùng Cừu Tiểu Thiền phân tích thế cục trước mắt. Hắn đi tới huyện Thanh Thao không phải để hưởng phúc, thuần túy trở thành vật hi sinh lui nhường giữa các phe phái, bởi vì hắn đã nhận được tin tức, Cận Thương Giang đã được dùng lại lần nữa, điều về thành thị phía nam đi hiệp trợ Cao Phái. Hắn rời đi, không thể nghi ngờ là đại biểu ảnh hưởng của Tần hệ tại Bắc Liêu giảm bớt, lúc này Tần Mục bị đặt trong hoàn cảnh nguy hiểm như hiện tại, chính là do những phái hệ khác không hi vọng chứng kiến Tần Mục sớm ngẩng đầu, tuổi tác của hắn quá trẻ, ít nhất muốn dùng huyện Thanh Thao kéo chậm sự phát triển của hắn từ tám đến mười năm, nếu tiếp tục tiến vào cơ quan tại tỉnh cấp ngao lý lịch, khi Tần Mục đi vào cán bộ trung tầng ít nhất phải sau bốn mươi tuổi, vậy tiền đồ chính trị của hắn tối đa chỉ lên tới cấp thành phố. Cứ như vậy, Cao Phái không có đủ khí độ đứng đầu Tần hệ, Tần Mục bị ngăn chặn trong danh sách cán bộ trung tầng, Tần lão gia tử cũng không sống được thêm bao lâu, không qua ba mươi năm Tần hệ sẽ bị giảm ít nhất một cấp bậc.
Những lời này Tần Mục tự nhiên sẽ không nói với Cừu Tiểu Thiền, chỉ dùng một góc độ khác đem phương diện nhà máy chế dược Tam Dương phân tích cho nàng nghe qua một chút, khiến thần tình nàng thật khẩn trương, đôi tay trắng nõn xoa xoa bàn tay hắn, lo lắng hỏi:
- Vậy vì sao anh còn muốn đồng ý điều lệnh này, nếu anh xin phép, nói không chuẩn còn có thể đứng trong tỉnh hoặc là thành phố, như vậy đỡ nguy hiểm hơn nhiều ah.
Tần Mục nở nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập kiên định cùng khiêu chiến, vỗ tay nàng, hào khí nói:
- Yêu ma quỷ quái, không đủ sợ hãi! Nếu chỉ vì một chút khó khăn có thể làm khó được tôi, vậy uổng phí tôi…
Nói tới đây, hắn vội vàng ngừng miệng, tự giễu nở nụ cười. Hắn là người sống lại, dùng trí tuệ chính trị mấy chục năm sau đi kinh doanh quan trường hiện tại, có đôi khi còn có cảm giác vô lực. Kiếp trước hắn dốc sức làm từ cơ sở, từng bước gian nan vô cùng cẩn thận, e sợ bị người bắt được nhược điểm, nhưng kiếp này hắn có được gốc đại thụ dựa sau lưng, bước chân đi tới có chút lớn, nhưng lại quên bằng xu thế hiện tại, có chút ngôn luận cùng thực hiện vẫn quá vượt mức quy định một ít.
Cừu Tiểu Thiền cũng không hỏi tiếp, thoáng rụt rè do dự dựa vào người hắn, dựa đầu lên vai hắn, sâu kín nói:
- Vậy em giúp anh, luôn luôn cùng anh, dù mãi đến già anh cũng không tiếp nhận em, em vẫn phải bồi bên anh.
Tần Mục thở dài một tiếng, vuốt ve mái tóc của nàng. Giờ khắc này không quan hệ đến tình nam nữ, tâm linh hai người đã bắt đầu dung hợp vào.
- Không xong!
Thật lâu sau, Cừu Tiểu Thiền giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhảy dựng lên:
- Vậy hôm nay anh ở trong này có thể bị người nhìn thấy không?
Tần Mục cười sang sảng, nhìn diễn cảm sốt ruột của nàng, tay đột nhiên dùng lực đem nàng kéo vào trong lòng.
- Không được, anh không thể làm như vậy.
Cừu Tiểu Thiền hiểu được quan hệ giữa mình cùng hắn sẽ tạo cơ hội cho địch nhân công kích hắn, ý nghĩ cùng hắn vui chơi một đêm xuân lập tức biến mất, dùng sức đánh vào ngực hắn, kêu lên:
- Anh không muốn sống nữa sao, nói không chuẩn hiện tại có người dùng băng ghi hình theo dõi anh đi.
Nàng nhớ tới ngày ấy Tần Mục phá hủy máy giám thị của xí nghiệp Nhật Bản, trong lòng hoang mang rối loạn, dùng sức đẩy Tần Mục, nhưng không ngờ lực tay hắn mạnh mẽ đã ôm chặt vòng eo thon nhỏ của nàng.
- Tần Mục…
Thanh âm nàng run rẩy hòa lẫn hưng phấn.
Nàng chậm rãi ngã xuống, Tần Mục cũng dựa theo ngã lên giường của nàng. Nàng nhất thời cả kinh vội vàng thoát ly trói buộc của hắn, nghiêm túc nói:
- Không được, không thể như vậy.
Nói xong hai tay còn véo mạnh Tần Mục, dùng sức không nhẹ.
Một đêm này hai người nằm chung một giường, mười ngón đan xen kể không ít chuyện quá khứ, lẳng lặng ngủ thật say qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau Cừu Tiểu Thiền dậy sớm, sau đó ăn bữa điểm tâm đầy ấm áp. Đợi khi Cừu Tiểu Bằng đi qua đón Tần Mục, nàng dặn dò em trai đi tới huyện Thanh Thao phải làm việc nhanh nhẹn một chút, đừng nhàn hạ, phải xem nhiều nghĩ nhiều, có địa phương nào kỳ quái phải lập tức nói với Tần Mục.
Cừu Tiểu Bằng nở nụ cười, sau đó xe lam điểu nhẹ nhàng rời đi. Cừu Tiểu Bằng đem tốc độ xe ổn định lại, đưa ra đề nghị cho Tần Mục nên đổi xe. Hắn có hỏi thăm qua, bí thư huyện ủy huyện Thanh Thao dùng chỉ là xe Poussin, đây là loại xe chuyên dụng của người đứng đầu cấp huyện.
Tần Mục hiểu ý tứ của Cừu Tiểu Bằng, hắn ở huyện Thanh Thao thật gian nan, nếu không hiển lộ một chút cường thế không khỏi làm người không chút kiêng nể. Hôm qua hắn biểu hiện yếu thế tất nhiên sẽ rơi vào lỗ tai của đám người kia, hiện tại thay đổi thái độ cường thế, chỉ sợ bọn hắn phải cẩn thận đoán chừng dụng ý của hắn.
Cừu Tiểu Bằng đang trưởng thành, tốc độ học tập thật nhanh. Tần Mục hài lòng nở nụ cười, cho hắn lái xe thẳng đến thành phố. Hắn nhớ rõ trên thành phố có chỗ bán danh xe, vì vậy lấy điện thoại gọi cho Cận Tiểu Xuyên.
- Tiểu Xuyên, tôi là Tần Mục, ân, rất tốt rất tốt. Nửa năm không gặp nói chuyện với cậu nghe ổn trọng hơn, qua vài ngày gặp lại chỉ sợ tôi phải gọi cậu là Cận lão bản rồi. Ân, tôi định hỏi cậu chuyện này, chỗ nào trong Đằng Long bán danh xe? Xe gì? Ân, Audi đi, lái ra ngoài đại khí. Được, một lời đã định, tôi sẽ đến quán cà phê của Vân lão bản chờ cậu, cậu đi mua xe với tôi.
Tần Mục cũng không nghĩ tới Cận Tiểu Xuyên vừa cúp điện thoại đã lập tức chạy tới mua một chiếc Audi, còn nhờ vào quan hệ của Cận Thương Giang treo biển số quân đội. Những chuyện này làm xong xuôi Tần Mục còn chưa chạy tới thành phố Đằng Long.
Cận Tiểu Xuyên dương dương tự đắc lái xe Audi chạy tới quán cà phê của Vân Băng, đẩy cửa liền nói:
- Băng tỷ, tình nhân trong mộng của chị đến đây!
Tần Mục đi tới cửa quán cà phê, lập tức nhìn thấy chiếc Audi màu đen mới tinh, cười nói với Cừu Tiểu Bằng:
- Tiểu Bằng, cậu cầm tấm thẻ của tôi đi hỏi thăm một chút một chiếc xe như thế cần bao nhiêu tiền. Sau đó cậu đến ngân hàng mở tài khoản, đem tiền gởi qua, mật mã là sáu số tám!
Cừu Tiểu Bằng đáp ứng một tiếng, chờ Tần Mục xuống xe liền lái xe rời đi.
Đẩy cửa quán cà phê, gương mặt tươi cười của Vân Băng cùng dáng tươi cười bại hoại của Cận Tiểu Xuyện liền xuất hiện ngay trước mặt Tần Mục.
Đi theo sự dẫn dắt của Vân Băng, ba người vào phòng quản lý. Đầu tiên Vân Băng cùng Cận Tiểu Xuyên tỏ vẻ chúc mừng Tần Mục thăng chức, xem ra tin tức của người có liên hệ với quan trường cũng thật linh thông. Theo sau Cận Tiểu Xuyên liền hỏi Tần Mục thời gian này đang bận rộn việc gì, hắn không phải người trong quan trường nên khi nói chuyện không có quá nhiều kiêng kỵ, nếu là người của quan trường hỏi ra, Tần Mục cần phải suy tính dụng tâm của đối phương một chút.