Tần Mục chậm rãi nâng người lên, trong ngực đau đớn. Cừu Tiểu Bằng lần này quật cường nâng Tần Mục, Tần Mục không giãy được nên đành mặc hắn.
Cuối cùng đội trưởng thi công cầm chặt tay Tần Mục, tỏ vẻ sẽ làm tốt con đường này để báo đáp Tần Mục khổ tâm. Tần Mục cũng hứa hẹn sẽ giám sát các công việc ở đây thật tốt.
Trước khi đi Tần Mục hời hợt nói ra, cho dù như thế nào cũng nên cho người chết nhập thổ vi an. Nguyên nhân của người chết đã được xác định, hắn muốn đội thi công nên tháo tấm ảnh xuống. Đội thi công nghe Tần Mục hứa hẹn, cũng thuận theo ý của Tần Mục tháo ảnh xuống.
Tần Mục lại chạy tới chính quyền Hải Điện Tử Hương, tổ chức hội nghị tạm thời. Đảng Hồng Quân đã bị hình sự giam giữ, vì vậy Tần Mục nâng phó bí thư lên vị trí bí thư hương. Vị trí này vốn nên cho hương trưởng ngồi, nhưng Tần Mục thấy hắn không đủ tư cách, trực tiếp bài trừ hắn ra khỏi phạm vi suy nghĩ. Hôm nay hắn đã nắm quyền nhân sự, ngay cả Trần Đông Thăng cũng không dám nói nửa chữ không.
Trong hội nghị Tần Mục vỗ bàn, đây là lần đầu tiên hắn tức giận lớn như thế. Cả hội nghị hương ai cũng im lặng, cúi đầu không nói. Tuy nói Tần Mục bây giờ còn là phó bí thư huyện ủy, nhưng bằng vào phong bạo ở Lan Trữ hắn lưu lại ấn tượng cường thế trong lòng đám thường ủy huyện và các hương trấn, vì vậy Tần Mục chỉ cần nói chuyện và chỉ thị thì không có lời phản đối nào cả. Tần Mục cường điệu phải lấy mục đích thân dân làm việc, đừng có ngồi trên lầu máy lạnh và đọc báo cáo của cấp dưới đưa lên. Xảy ra chuyện lớn như thế Hải Điện Tử Hương phải gánh trách nhiệm rất lớn.
Nổi giận, sắc mặt Tần Mục âm trầm hỏi bí thư Lâm Đông hiện tại và bảo hắn nói ra mạch suy nghĩ của mình. Tuy Tần Mục giận dữ làm ra bộ dáng không chào đón hương trưởng, nhưng hắn cũng có cân nhắc, Lâm Đông người này tác phong vững vàng, lại xuất thân nghèo khổ, hơn nữa lại nghe lời mẹ già. Người có hiếu tâm chưa hẳn là lãnh đạo tốt, nhưng người có hiếu tâm chân chính lại có nhân dân trong lòng.
Lâm Đông cân nhắc một chút và dùng ánh mắt nhìn qua hương trưởng Vương Bình Chân, Tần Mục hết sức vỗ bàn, tức giận nói:
- Lâm Đông, ánh mắt của anh thành thật một chút, đừng nhìn anh lớn tuổi, tôi muốn chửi thì sẽ chửi ngay đấy.
Lãnh đạo một câu làm cho Lâm Đông lập tức yên lòng, không cần được khen, chỉ mong lãnh đạo mắng. Người trong quan trường mỗi người đều mang cái mặt nạ lên mặt, nhưng mà lãnh đạo có thể bỏ qua cái mặt nạ này mắng anh thì có nghĩa đó là quan hệ thân thiết. Lâm Đông hiểu được đạo lý kia, Tần Mục cũng hiểu được đạo lý kia, chỉ cần một câu này thì Tần Mục sẽ mang Lâm Đông đang đảo như chong chóng kéo về bên mình.
Loạn thế dùng trọng điển, đây là đạo lý ngàn đời không thay đổi. Hải Điện Tử Hương bây giờ là trung tâm của của gió bão, phải có lực lượng mạnh chỉnh đốn tác phong mới được. Tần Mục tại Lan Trữ căn cơ còn kém, trừ Vân Hải Hương, chuyện của các hương trấn khác tay của Tần Mục không có đạt tới. Vì vậy muốn tác phong vững vàng nhưng Lâm Đồng cũng bị Đảng Hồng Quân đè nặng nên không được đề bạt, bây giờ rất có thể trở thành phe phái của Tần Mục. Quan trường xem người, không đơn giản nhìn nhân mạch, có đôi khi đề bạt người khác lên lãnh đạo cũng rất trọng yếu.
Lâm Đông hiểu đạo lý này, hắn thấy Tần Mục mắng xong thì bắt đầu hút thuốc, hai mắt sáng ngời nhìn mình, biết rõ Tần Mục đang chờ mình tỏ thái độ. Hắn không có bối cảnh, hắn lên làm phó bí thư đảng ủy hương đã là cực hạn, hôm nay gặp Tần Mục có ý lôi kéo, hắn nhanh chóng làm vẻ sợ hãi nói:
- Bí thư, ngài giáo huấn rất phải!
- Giáo huấn? Tôi thích giáo huấn các người sao? Một đám người lớn tuổi như thế, Tần Mục tôi còn chưa có khả năng lớn như vậy!
Tần Mục vỗ bàn và đứng lên đi ra ngoài. Thường ủy hương không nghĩ tới Tần Mục nói đi là đi, tác phong lôi lệ phong hành như thế cũng có chút ít sững sờ.
Tần Mục kéo cửa phòng hợp, đột nhiên xoay người duỗi tay phải chỉ vào Lâm Đông và tức giận nói:
- Lâm Đông, hiện tại anh phải giải quyết vấn đề này cho tôi, phải làm cho dân chúng tín nhiệm chính quyền hương một lần nữa.
Những lời này nói xong Tần Mục trực tiếp phất tay nói:
- Đều ngồi a, đừng nhúc nhích.
Nói xong cũng không cho người khác cơ hội nói chuyện, hắn đóng cửa và rời đi. Hành động của Tần Mục không thể nghi ngờ là cho Lâm Đông một thượng phương bảo kiếm. Phó bí thư huyện ủy chưởng quản nhân sự và kinh tế bảo mình làm việc thì đó chính là một quyền lực to lớn. Lâm Đông đã có được hậu trường lớn. Tần Mục dùng hành động nói cho Lâm Đông biết: tôi không nghe ai, cũng không nhìn ai, dù sao Hải Điện Tử Hương bên này tôi chỉ nhận ra một mình Lâm Đông mà thôi, nếu làm không tốt tôi sẽ hỏi một mình Lâm Đông; nếu làm tốt mà người khác đi cáo trạng hay bôi đen thì Tần Mục tôi sẽ gánh toàn bộ.
Lâm Đông há hốc mồm, biết rõ mình đã bị Tần Mục ném lên lò nướng, nhưng loại cảm giác gấp gáp này khiến hắn hạnh phúc như điên. Hắn ho khan một tiếng, chậm rãi ngồi lên vị trí bí thư đảng ủy, động tác hắn rất chậm, khóe mắt lườm các thường ủy khác trong hương, chợt cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu.
Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng ngồi trên xe và chạy tới chính quyền huyện, nên đến cuối cùng cũng tới, ban thanh tra kỷ luật thẩm tra tỉnh ủy không phải là người dễ dàng điều động như vậy. Tần Mục có thể khẳng định hệ số nguy hiểm của hắn rất nhỏ, cũng không ở trong gió lốc, về phần có phải nguyên nhân của Vương Hải Đào hay không thì phải tiếp xúc với người của ban thanh tra kỷ luật mới có thể biết rõ.
Là ai hạ quân cờ này?
Tần Mục trở lại phòng làm việc của mình trong huyện ủy, điện thoại của Cao Phái đã điện tới. Điện thoại vừa mới nhấc lên đã nghe giọng của Cao Phái, có chút vui sướng nói ra:
- Tiểu gia hỏa, có phải cảm thấy vấn đề khó giải quyết đúng không?
Tần Mục lập tức im lặng. Cao Phái nói thế với bộ dạng rõ ràng, nghe khẩu khí thì tâm tình rất không tồi. Tác dụng quân cờ của hắn đã phát huy giác trị lớn nhất rồi, Cao Phái đã có thể cười vui vẻ như vậy và nhắc tới chuyện của mình, nói rõ động tĩnh bên mình đã được Tần lão gia tử ngầm đồng ý.
Nghe Tần Mục bên này không có động tĩnh, Cao Phái bên kia cười vui sướng. Hắn nói cho Tần Mục nghe cán bộ ban thanh tra kỷ luật thẩm tra tỉnh ủy cũng không nhất định có chuyện gì, có đôi khi trước khi đặt cán bộ lên vị trí trọng yếu cũng cần làm cho có chương trình. Tần Mục lập tức hiểu được ý của Cao Phái, hắn trầm ngâm và nói ra:
- Dượng, cháu không muốn đi!
- Không muốn đi? Tiểu gia hỏa, cháu phải biết rõ hiện tại trong huyện Lan Trữ thì thời gian của Chu Tiểu Mai cùng Vương Hải Đào không được sống khá giả đâu.
Cao Phái trầm ngâm một chút, khuyên bảo Tần Mục ánh mắt phải nhìn xa một chút, tư tưởng phải lớn hơn nữa, có quan hệ của Tần lão gia tử cùng Cao Phái thì Tần Mục trước bốn mươi tuổi sẽ đi vào danh sách cán bộ trung cấp, điều kiện tiên quyết là hắn phải lo cho thân mình, không thể làm chim đầu đàn, chuyện này trái với nguyên tắc làm quan của Tần Mục.