Tần Mục vỗ trán, bất đắc dĩ nhìn qua đám người này. Được rồi, khoa trưởng phòng đốc tra tỉnh ủy dẫn theo bộ hạ thân mật với đám người Nhật. Tin tức này có tính đại biểu thời đại, nếu như có ảnh chụp thì mọi người sẽ phát hiện đúng là hòa mình thân mật mà, Quách đại thiếu gia vừa đánh vừa quát:
- Lão tử đánh chính là bọn mày, lão tử đánh chết cha bọn mày, lão tử hiện tại còn đánh bọn mày đấy, cáo trạng tụi tao đi, lão tử chính là Quách gia gia của bọn mày.
Lúc này Tần Mục choáng váng, cũng không biết Quách lão gia tử trong nhà giáo dục Quách Thiểu Đình như thế nào, tại sao Quách Thiểu Đình thống hận đám Nhật như vậy. Hắn thấy đoàn người kia chấn động thì lui ra sau vài bước, kêu Lôi Bình Xuyên lại phân phó vài câu. Lôi Bình Xuyên vốn cảm thấy chuyện này không đúng, nghe được Tần Mục thấp giọng nói mấy câu thì hai mắt đâm đâm, người nỳ quá âm hiểm.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Chúng ta hoan nghênh thương nhân có thành ý tới huyện Lan Trữ đầu tư, nhưng mà đám người bụng dạ khó lường thì xin miễn. Phòng đốc tra Quách Thiểu Đình dẫn đầu cảnh sát vũ trang không sợ nguy hiểm tánh mạng bắt đám người vi phạm pháp luật, thu được ba khẩu súng ngắn 54, hơn trăm viên đạn, phát huy tinh thần đấu tranh anh dũng không sợ nguy hiểm và bảo vệ nhân dân.
Lôi Bình Xuyên ngay thẳng nhiều năm cũng bị lời này dọa sợ, nhỏ giọng nói ra:
- Làm gì có súng ngắn 54 chứ?
Tần Mục trừng mắt, tức giận nói:
- Lôi bộ trưởng, vài khẩu súng ngắn 54 chế tạo phi thường không tệ, vì điều tra rõ nơi phát ra súng ống, chúng ta khẩn cấp mang đến quân đội Bắc Liêu kiểm chứng, hiểu chứ?
Người bên cạnh đều là bộ hạ của Lôi Bình Xuyên, tự thành hệ thống, quân nhân phục tùng lệnh thủ trưởng tuyệt đối, Lôi Bình Xuyên lúc này mới trở lại cương vị, cười khổ nói:
- Đề phòng bên trong có vũ khí sát thương, tôi ra lệnh cho mọi người...
Ba!
Hơn hai mươi tên cảnh sát vũ trang sau lưng cố nén ý cười, vẻ mặt nghiêm túc xếp thành hai trung đội, lẳng lặng chờ Lôi Bình Xuyên ra lệnh.
Lôi Bình Xuyên nhìn qua đám cảnh sát vũ trang, tay trái đột nhiên vung lên, chỉ vào nhà xưởng quát:
- Dùng tốc độ chiếm lĩnh nhanh nhất, tránh trường hợp tội phảm trốn thoát.
Tần Mục cười, hắn phát hiện Quách Thiểu Đình động thủ giảm đi rất nhiều phiền toái. Hắn tự nhiên không chịu tự mình động thủ, trên địa bàn của mìn hắn chỉ dùng thân phận chấp pháp xuất hiện, nhưng hắn không được lầm lẫn. Quách Thiểu Đình là đầu đường xó chợ, không chừng chỉ ngây ngốc ở phòng đốc tra vài ngày thôi, nhưng Tần Mục thì khác, hắn còn phải đi xa hơn, hắn chú trọng hình tượng của mình. Nhưng mà hắn không động thủ cũng không có nghĩa là hắn không có tức giận, nhìn qua bọn người Quách Thiểu Đình hô:
- Quách khoa trưởng, có người tự tiện phá hư giấy niêm phong, không nên thả chúng thoát.
Quách Thiểu Đình động thủ chỉ là mang tức giận của mình, hắn cũng chỉ là quần là áo lượt nhưng cũng biết một cước này gây phiền toái. Hiện tại hai nước đã thiết lập quan hệ ngoại giao, nếu xảy ra chuyện quan viên quốc gia ẩu đả người nước ngoài, đại sứ quán bên kia khẳng định sẽ kháng nghị. Nhưng đã đánh lần thứ nhất thì không quan tâm lần thứ hai, hắn cũng có chút đâm lao phải theo lao. Huống chi mấy huynh đệ cũng náo, nếu như hắn dừng tay thì quá khó nói thông. Tần Mục la lên thì Quách Thiểu Đình lập tức tựu hiểu được nên đạp thêm vài cái, hô to:
- Xúc phạm luật pháp Trung Quốc còn muốn chạy, tập kích cảnh sát vũ trang, tao không cần biết mày là người nào, bắt lại!
Được, Lôi Bình Xuyên ở bên cạnh triệt để choáng váng, hận không thể tìm nơi nào đó khóc cười lớn, cán bộ nồng cốt thông đồng làm bậy với Tần Mục nha. Nhưng trải qua chuyện này Lôi Bình Xuyên cũng khéo đưa đẩy, hiểu được đôi thủ vì đạt được mục đích, thủ đoạn cùng phương thức phải quanh co một ít, chỉ cần có ichs với dân chúng, quá trình diễn ra cứ quên đi, cuối cùng nhất Lôi Bình Xuyên tiến vào trong thành phố, còn bị thành phố mời lên báo cáo nhiều lần.
Quách Thiểu Đình đã khống chế đám người Long Não lại, cảnh sát vũ trang cũng thanh tra nhà xưởng một lần, cuối cùng xác định giấy niêm phong bị chúng xé tan rồi, hơn nữa mấy chiếc xe cũ tráo xe mới cũng dời địa điểm.
Long Não không phục kêu gào, bị cảnh sát vũ trang khống chế hai bên. Tần Mục lạnh lùng nói ra:
- Mang đi, giam lại, không cho phép nộp tiền bảo lãnh.
Lôi Bình Xuyên gật gật đầu, lúc này áp giải bảy tám người này lên ô tô.
Hiện tại chỉ còn lại Quách Thiểu Đình, Lôi Bình Xuyên cùng Tần Mục đang ở trong nhà xưởng, Tần Mục lúc này mới đi vào chỗ sản xuất xe ô tô, từ trong đống đồ lộn xộn ôm ra một vật. Quách Thiểu Đình cùng Lôi Bình Xuyên nhìn thứ này và hai mắt tỏa sáng, trong nội tâm tuyệt đối không tùy ý dán giấy niêm phong như thế này, thì ra là có hậu chiêu.
Tần Mục nói với hai ngươi ngày hôm qua Hàn Tuyết Lăng đã cho người tới đây giám sát rồi, hắn còn nói mọi người trở về có thể nhìn xem. Nói xong Tần Mục lấy băng hình ra cho vào trong túi áo kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Ra khỏi nhà xưởng này, mọi người lại đi tới nhà máy khác, đồng thời quan sát những xe dỡ hàng ở bãi đổ. Mấy chục chủ xe đang nhìn qua đám cảnh sát vũ trang ở bên ngoài, đang tốn sức khuyên bảo bọm họ nhưng mà không thể lay động cảnh sát vũ trang. Xe dỡ hàng này bị giam ở đây một ngày thì bọn họ sẽ bị trừ hai trăm đồng, những chủ xe này biểu thị đau lòng như cắt thịt.
Lúc này bọn người Tần Mục đi ra không thể nghi ngờ là cho bọn họ hy vọng. Xe còn không có dừng lại hẳn thì đám người kia đã lập tức bao vây lại. Có mấy chủ xe nhìn thấy Tần Mục xuống xe mang theo quan uy không nhỏ, biết rõ là đại nhân vật cho nên quỳ xuống kêu oan.
Quách Thiểu Đình cùng Lôi Bình Xuyên nhìn qua Tần Mục, sắc mặt Tần Mục đen như đáy nồi. Hắn cho hai người đi vào kiểm tra hàng hóa, cũng nói cho Quách Thiểu Đình biết người trung khoa viện đã lấy hàng mẫuđi, lúc này nói với đám người chung quanh:
- Có chuyện thì cũng không nên ngăn đường, có chuyện oan khuất gì cứ nói với tôi.
Tần Mục đã tỏ thái độ và không có né tránh như những người khác, cũng làm cho chúng chủ xe vô cùng khả nghi. Tại Bắc Liêu này bọn họ đứng ở đây mấy ngày qua vốn đã bị người ta xem thường, hôm nay lại vây quanh xe lãnh đạo thì lỗi càng nặng. Cuối cùng bọn họ đề cử bốn người đi qua, đi theo Tần Mục vào bên trong, những người còn lại thì đứng ngoài chờ Tần Mục giải quyết thế nào.
Tần Mục phân phó Cừu Tiểu Bằng mang hai gương rượu phía sau xe dời đi, thời tiết tỉnh Bắc Liêu giá lạnh, bọn họ ở đây mấy ngày rồi, cả đám đông cứng như củ cà rốt, đưa rượu cho bọn họ làm ấm người.
Thái độ này phi thường gần gũi và bình dị, bốn người đi theo Tần Mục không ngừng xoa tay, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tần Mục mời mỗi người một điếu thuốc, đợi đến lúc bọn họ châm thuốc hút xong thì Tần Mục cũng đặt điếu thuốc bên miệng, nói:
- Tôi là phó bí thư huyện Lan Trữ Tần Mục, các vị có chuyện gì ta cứ nói, tôi sẽ làm chủ, tôi làm không được thì chính phủ làm chủ cho các vị.