[Dịch]Thanh Quan

Chương 343 : Chương 343




Kết hợp các loại tin tức, Tần Mục cuối cùng biết rõ tấn màn sau lưng của huyện Lan Trữ là cái gì. Chuyện Trọng Công làm đồ nhái và cướp đoạt tài nguyên của quốc gia, những con cá lớn ẩn nấp chưa xuất hiện trong mắt của Tần Mục, nó giống như con cá mập yên tĩnh tới cực điểm, có lẽ từ nơi nào đó đột nhiên xông ra cắn Tần Mục. Nó nằm ở nơi giao hộng của huyện Lan Trữ và huyện Bình Ba, chính là "Xí nghiệp dược Tam Dương" .

Bởi vì xí nghiệp này chỉ có một nhà xưởng trong huyện Lan Trữ cho nên cũng không tính toán là xí nghiệp của huyện Lan Trữ. Mà chính xí nghiệp này và xí nghiệp của Nhật đạt thành hiệp nghị, cung cấp các điều kiện tiện lợi cho xí nghiệp Nhật, thậm chí đưa hi thổ lên thuyền chuyển ra nước ngoài cũng là xe của xí nghiệp dược Tam Dương làm, khiến cho hải quan buông lỏng kiểm tra hoặc làm qua loa.

Sau khi troa đổi ý kiến với Trần Đông Thăng và hai người đạt thành hiệp nghị, bọn họ lại chạm cốc, nhưng mà lúc nfy Trần Đông Thăng cho cốc hơi thấm xuống, Tần Mục yên tâm thoải mái tiếp nhận phương thức này.

Động một cái là động toàn thân, Tần Mục không quan tâm có đắc tội lãnh đạo hay không, cho dù không có lão gia tử ở phía sau ủng hộ hắn, hắn cũng chọn làm như vậy, đây chính là giác ngộ của cán bộ xứng chức, cũng là bản phận. Về phần xí nghiệp dược Tam Dương có đối sách gì thì Tần Mục đã không lo lắng nữa. Kiếm đã lộ ra, có thể thấy máu hay không do hắn quyết định

Lần này động thủ hoàn toàn là đứng ở lập trường vì dân, tuyệt đối không phải đấu đá chính trị đơn thuần, cho nên Trần Đông Thăng có hành động gì hay không thì mục tiêu cuối cùng vẫn như vậy. Thoạt nhìn Tần Mục cùng Chu Văn Bân không có bàn tốt, nếu không có bí thư huyện ủy ủng hộ, chủ tịch huyện như hắn chẳng làm được gì. Trong lòng của hắn đang tưởng tượng ra gương mặt thất vọng chán chường của Chu Văn Bân.

Sau khi vợ lão Trần và Hàn Tuyết Lăng trở về, Tần Mục phát hiện trên cổ Hàn Tuyết Lăng là một dây chuyền vàng tạo hình tinh xảo, cũng biết là thủ bút vợ lão Trần. Cấp dưới đưa cho cấp trên là đút lót, mà vợ lão Trần tặng cho Hàn Tuyết Lăng lại đại biểu cho tỷ muội tình thâm, tuy hai người chênh lệch tuổi rất lớn nhưng Tần Mục cười cười, cũng không nói gì thêm, chỉ bảo Cừu Tiểu Bằng ngày hôm sau đưa cho Trần Đông Thăng hai gói gấu trúc và hai bình rượu mao đài, xem như đồ chúc tết lãnh đạo.

Trần Đông Thăng nhận được quà mừng năm mới này thì càng chắc chắn chỗ dựa sau lưng của Tần Mục khá mạnh mẽ. Nhìn con gấu trúc dáng điệu ngây thơ thì hỏi cả tỷ người Trung Quốc xem có bao nhiêu người được hưởng dụng nó? Hắn dặn dò vợ và đi vào phòng, sau đó mở gói thuốc ra và rút ra một điếu, đưa lên mũi hít sâu một hơi. Chỉ một hơi này cũng khiến tiền đồ của hắn trong sáng, ít nhất trong hơn hai mươi năm làm chính trị thì hắn còn chưa từng có phong quang như ngày hôm nay.

Sáng ngày thứ hai Tần Mục mang Hàn Tuyết Lăng đi tới thành phố Đằng Long, chuyện này khiến đám người chúc tết vồ hụt. Với tư cách nhân vật đời ba của Tần hệ, hắn cần phải đi tới thành phố Đằng Long câu thông với quan viên Tần hệ, đây cũng là cử động mở rộng vòng tròn chính trị của mình sau khi tới thành phố Đằng Long. Trừ ăn cơm trưa ra, mãi cho tới năm giờ chiều Hàn Tuyết Lăng đã theo Tần Mục đi dạo qua nhiều nhà, không một câu oán hận nào. Chuyện này khiến Tần Mục cảm thấy Hàn Tuyết Lăng cũng không phải cô gái cao ngạo mười phần, vì chiếu cố mặt mũi nam nhân như hắn nên bày ra bộ dáng cô gái nhu thuận.

Sắc trời đã muộn, Tần Mục bảo Cừu Tiểu Bằng tìm nơi ở lại, ngày mai còn phải quay về. Gương mặt Hàn Tuyết Lăng đỏ bừng lên, hoàn toàn không để ý tới thân phận huấn luyện viên đặc chủng của mình, khiến Tần Mục xấu hổ, biết rõ Hàn Tuyết Lăng đang nhớ lại đêm ba mươi tết hôm kia. Nam nữ đính hôn trước khi lập gia đình thì chuyện đó trong mắt Tần Mục là bình thường, hết lần này tới lần khác bây giờ là thập niên 90, bầu không khí còn rất bảo thủ, cho nên Hàn Tuyết Lăng ngượng ngùng cũng là chuyện bình thường.

Ba người tới khách sạn Thải Hồng trong thành phố ở lại, Cừu Tiểu Bằng nói khách sạn này rất thoải mái, trong huyện Lan Trữ rất có danh tiếng. Tần Mục gật gật đầu, mở ba gian phòng, hắn dùng tiền tư nhân, chút tiền này Tần Mục vẫn bỏ ra được.

Thời điểm hắn mướn phòng thì một đoàn người đi tới. Một người mặc âu phục dò xét Tần Mục, có chút nghi ngờ hỏi:

- Tần phó chủ tịch huyện?

Tần Mục xác định mình không biết người này, tại huyện Lan Trữ này hắn là nhân vật mới, nhưng đối phương nhận ra hắn thì Tần Mục cũng không che giấu, có chút gật đầu một cái.

Người nọ thấy Tần Mục xác định, trên mặt tươi cười, từ trong túi tiền mặt móc danh thiếp đưa hai tay tới trước mặt Tần Mục.

Tần Mục tiếp nhận danh thiếp, nhìn qua chữ trên đó thì hiểu ra.

Công ty dược phẩm hữu hạn Tam Dương, quản lý nghiệp vụ Hướng Thiên Hành!

Nhanh tìm ra như vậy, xem ra thủ đoạn của hắn lúc trước quá hung hăng làm cho bọn người này cảnh giác. Tần Mục muốn chính là đánh rắn động cỏ, cho rơi đài một xí nghiệp dược quá nhẹ nhàng, dù sao dân không đấu với quan. Nhưng mà phải thăm dò lực lượng sau lưng của nó rõ ràng, nếu không sẽ là quả bom hẹn giờ trong kế hoạch của hắn, tùy thời có thể nổ tung. Tần Mục sẽ không đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, một khi tới lúc trọng yếu, một vụ nổ nhỏ cũng có thể kết thúc cuộc đời chính trị của hắn!

Cho nên chuyện xí nghiệp Trọng Công chỉ là vật dẫn, đầu to thế nào cũng đứng ra mà thôi, đây là chuyện Tần Mục đã sớm đoán trước.

Tần Mục không ngại đấu với người, kiếp trước hắn cẩn thận nên cất bước rất gian nan, nguyên nhân chính là quan hệ của hắn không quá mạnh mẽ, hôm nay có Tần lão gia tử ở sau lưng nhìn chằm chằm vào, hắn có thời gian và năng lực đi làm nhiều việc, hắn trực tiếp định vị mình khác trước kia nhiều lắm.

Hướng Thiên Hành tươi cười nhưng không nịnh nót, thậm chí trong hốc mắt còn đầy khinh thường, cảnh này khiến Tần Mục muốn cuời rộ lên. Tên này chỉ là con cá không lớn không nhỏ, xác thực đáng giá câu một chút. Tần Mục đưa tay ra, nghi hoặc nói:

- Chúng ta hình như không quen nhau nha!

Ngữ khí của Tần Mục cho Hướng Thiên Hành cảm giác trực tiếp. Hắn là thương nhân, tuy nhiên cũng trải qua không ít chuyện ngươi lừa ta gạt nhưng khi gặp Tần Mục là người động thủ với Trọng Công và Lai Hòa thì Hướng Thiên Hành cho rằng Tần Mục là thằng ngốc. Ai mà không biết những xí nghiệp đầu tư nước ngoài đều được chính sách bảo hộ của địa phương chứ, nào có người như Tần Mục vào ba mươi tết niêm phong nhà xưởng của người ta, còn bắt cả phiên dịch nữa chứ?

Hướng Thiên Hành không vươn tay ra bắt, trên mặt Tần Mục đầy hàn ý, thu tay về và vỗ ót, nói:

- Xem trí nhớ của tôi này, hôm nay còn một buổi tiệc chưa đi. Tiểu Bằng ah, hôm nay chúng ta không ở đây, chạy về trong huyện.

Nói xong cũng khiến Hướng Thiên Hành này trở nên xấu hổ, kéo Hàn Tuyết Lăng rời khỏi khách sạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.