[Dịch]Thanh Quan

Chương 339 : Chương 339




Nhưng tình thế phong hồi lộ chuyển, hắn vốn muốn mượn thường ủy tạo áp lực cho Tần Mục, lại đạt được Tần Mục ám chỉ cho nên mình đi ra ngoài, lúc này mới khiến Chu Văn Bân nhìn ra Tần Mục nhắm vào không phải là mình. Loại tâm tư này chưa có lắng đọng bao lâu thì Tần Mục đến thăm chúc tết lại dùng lời lẽ áp bách bức hắn tỏ thái độ, làm cho trái tim Chu Văn Bân đập mạnh. Tay trái của hắn bấm huyện thái dương, tay phải không ngừng lật qua lật lại zippo tinh mỹ này, kỳ thật lực chú ý không phải chỗ này, hắn đang tìm đầu mối.

Trên quan trường chú ý chậm rãi, nhưng phải dồn sức đánh thật mạnh, chỉ cần một cơ hội sẽ khiến người ta thân bại danh liệt. Tần Mục không nóng nảy, hắn phóng nhãn cả thành phố Đằng Long chứ ánh mắt không dừng lại ở cái huyện Lan Trữ này, cho nên hắn nhất định phải bồi dưỡng được cán bộ khiến hắn yên tâm rời đi. Chu Văn Bân tuổi đã lớn, mà Trần Đông Thăng chưa tới năm mươi tuổi, cho nên Tần Mục đầu tiên cần phá được Chu Văn Bân, khi đó hắn mới cam tâm tình nguyên giao trọng trách ở huyện Lan Trữ rời đi.

Đương nhiên buông huyện Lan Trữ cũng không có nghĩa là Tần Mục sẽ vứt bỏ Chu Văn Bân, những bài học trong dĩ vãng khiến Tần Mục hiểu Chu Văn Bân là nhân vật thủ thành có thừa nhưng công thành quá yếu, ngồi ở vị trí bí thư huyện ủy này hắn chủ động tỏ thái độ không nhiều lắm, thường thường cần thảo luận trong hội nghị thường ủy, cuối cùng mới lựa chọn kết luận như thế nào, hoàn toàn không có như Cận Thương Giang thủ đoạn lôi lệ phong hành. Người như vậy đặt chức trưởng phòng các cục nghiêm cẩn còn được, nhưng nếu như muốn dùng hắn canh giữ khu vực mẫn cảm như Lan Trữ này có chút đại tài tiểu dụng.

Tần Mục xoay chuyển ý niệm trong đầu, Chu Văn Bân cũng đang suy nghĩ. Cái bật lửa trong tay hắn ấm áp nhưng áo sơ mi của Chu Văn Bân đã ướt đẫm rồi.

- Lan Trữ chính là Lan Trữ của Trung Quốc, chúng ta là quan địa phương cũng không nên phụ lòng dân chúng.

Tần Mục sâu kín nói một câu, những lời này không hợp với thân phận, nhưng Tần Mục đã hiểu tính tình của Chu Văn Bân, tự nhiên nói chuyện lưu lại chừng mực, lời phía sau khiến Chu Văn Bân mừng rỡ, Tần Mục nói thêm:

- Lúc này tại nước Mỹ tôi trong lúc vô tình thăm dò được có đại tập đoàn muốn tiến vào đại lục làm ăn. Tôi nghĩ huyện Lan Trữ địa thế may mắn, tại sao không tìm hiểu một chút.

Chu Văn Bân vội vàng hỏi:

- Kết quả như thế nào đây?

Tần Mục có chút khó xử:

- Kỳ thật người của họ đã tới khảo sát qua rồi, cái khác không nói, đã nhìn trúng hai nơi rồi, còn nói cái gì nước Mỹ chiêm tinh học, cái gì Trung Quốc phong thuỷ học, tôi thấy những người nước ngoài này còn mê tín hơn xã hội xưa đấy.

Chu Văn Bân đã lớn tuổi, nghe Tần Mục nói những lời này đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa chửi ầm lên. Nhưng mà Chu Văn Bân mặt ngoài không có dấu hiệu bạo phát, chỉ "Đinh" một tiếng giòn vang, hắn mở cái bật lửa ra và lộ ổ quay bên trong.

- Tập đoàn này sẽ đầu tư vào đây bao nhiêu?

Ánh mắt Chu Văn Bân đặt ở zippo tinh xảo, giả bộ như không sợ hãi nói ra.

Tần Mục làm bộ trầm ngâm, không quá xác định nói ra:

- Hiện tại bọn họ hình như đang bàn chuyện hợp tác với An Huy, rất có thể thua mua lại nơi này.

Tần Mục nói hàm hồ khiến ánh mắt Chu Văn Bân sáng ngời, ngón tay đặt lên ổ quay, chỉ động một cái và ngọn lửa của zippo sáng lên.

Tần Mục cúi đầu một chút, trên mặt không mang theo chút mừng rỡ nào, hắn có thể khẳng định Chu Văn Bân đã bị lời của mình hấp dẫn, hơn nữa tâm tư đã bắt đầu dao động, tay phải Tần Mục đưa lên vuốt mũi một cái, tỏ vẻ chính mình cũng không quá rõ ràng, chỉ hàm hồ cân nhắc nói:

- Nếu thành lập nơi sản xuất, đầu tư quá nhỏ đương nhiên không có hiệu quả và lợi ích tương ứng, tôi đoán đầu tư chừng hai ba trăm triệu đô.

Tra!

Tiếng ổ quay và đá lửa ma sát với nhau, bật lửa của zippo hiện ra. Tần Mục ở trong túi áo móc gói thuốc gấu trúc ra, trong đó còn bốn điếu thuốc, ở bên trong, ở bên trong có bốn điếu dài ngắn thò ra ngoài. Hắn ném gói thuốc tới trước mặt Chu Văn Bân, khẽ cười nói:

- Tìm được từ bạn, ngài nếm thử đi.

Dựa theo thân phận của Chu Văn Bân cùng Tần Mục, Chu Văn Bân khẳng định phải cầm điếu dài nhất, nhưng mà Tần Mục cho hắn tin tức và bày thủ đoạn ra, làm cho Chu Văn Bân hiểu Tần Mục từ khi bước vào huyện Lan Trữ thì đã có chuẩn bị rồi, lúc trước cướp đoạt quyền lực của Tần Mục đúng là quá ngây thơ một chút. Vi giảm bớt căng thẳng trong quan hệ với Tần Mục, Chu Văn Bân thò tay rút điếu thuốc ngắn.

Tần Mục mỉm cười, đem mặt khác một chi trong đầu thuốc lá lấy ra.

Chu Văn Bân giơ bật lửa lên, trong giọng nói không nghe được cao hứng hay bi ai, chậm rãi nói:

- Lửa này tôi sẽ đốt.

Nói xong ném bật lửa tới cho Tần Mục. Tần Mục tiếp nó, lại thu gói thuốc lại. Bí thư huyện ủy đốt thuốc cho phó bí thư, chuyện này lộ ra chút ít chuyện không bình thường, nhưng mà thời điểm Chu Văn Bân đốt thuốc lại dùng bật lửa trong túi của mình, khi đốt thuốc xong cười nói:

- Cũng nên dùng đồ của lão già này, đồ của anh quá quý, Tần bí thư.

Ánh mắt Tần Mục ngưng ngưng tụ, cầm yên (thuốc) tay cũng đứng ở bên miệng. Lúc này thời điểm Tần Mục mới phát hiện mình có chút nhớ nhung đương nhiên ngươi, đối mặt một nơi sản sinh cực lớn chiến tích, mà trao đổi điều kiện này với Chu Văn Bân thì đạt thành nhất trí với mục đích của hắn, mồi nhử của hắn không phải không đủ, mà là quá lớn.

Đầu tư hai ba trăm triệu đô la ở thập niên 90 đặt ở Trung Quốc ở nơi nào cũng là đầu tư hạng nhất. Bánh ngon như vậy đặt ở trước mặt cho dù là kẻ đần cũng không cần lo nghĩ nhiều, bánh trên trời rơi xuống hắn làm sao bỏ qua được, huống chi Chu Văn Bân vốn không phải là nhân vật thích mạo hiểm, càng nghĩ kĩ thì chuyện này có thể quyết định quan đồ của mình có đi tới cuối cùng hay không. Chưa thành công đã lo bại trước, xác thực đây là bệnh chung của quan trường, tâm tư của Chu Văn Bân có chút lung lay đã phong bế lại.

Động tác của Tần Mục dừng một chút, sau đó hút một hơi sau đó phun khói ra ngoài, hắn dại thuốc lá. Hôm nay Tần Mục mang theo thuốc chỉ là hàng thước. Đối với Mạnh Phàm Thu, đối với Lưu Đại Hữu hắn có thể không chút do dự rút thuốc lá gấu trúc đặc cấp, nhưng mà đối mặt cấp trên mà vẫn làm như vậy thì có ý đánh mặt lãnh đạo, người lãnh đạo sẽ nghĩ hắn sẽ có thủ đoạn gì đó.

Chu Văn Bân đem zippo đặt lên bàn, đẩy qua phía Tần Mục. Hắn hứa hẹn là mình sẽ đốt ngọn lửa ở huyện Lan Trữ lên nhưng chuyện giội đầu là chuyện của Tần Mục, huống hồ cuối cùng ngọn lửa này là cháy nhỏ hay cháy hừng hực phải xem Tần Mục có thổi gió vào hay không.

Mang tâm tư như vậy một già một trẻ lại hàn huyên vài câu, Tần Mục liền cáo từ rời khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.