Hai ngày nữa là đầu năm mới, Tần Mục tự nhiên sẽ không vượt qua năm mới cùng Lưu Đan được, hắn ôm nàng như thế chính là bày tỏ áy náy và bất đắc dĩ. Lưu Đan cũng hít thở mùi vị đàn ông đặc trưng của Tần Mục, hy vọng sẽ khắc sâu cho tới vĩnh hằng.
Về sau hai người đi tới tiệm cơm ăn tối, lúc này mới lưu luyến không rời chia tay nhau. Lưu Đan quay về khách sạn Vương Phủ Tỉnh, Tần Mục thì lái xe về Tần gia đại viện.
Hắn không nghĩ tới Tần lão gia tử và mấy cô đang chờ hắn trong phòng, Ông Văn Hoa mặt mũi lo lắng không ngừng đi ra ngoài nhìn xem. Đợi đến lúc Tần Mục tiến vào thì Tần lão gia tử cao thấp dò xét Tần Mục một phen, sau đó đứng lên rời đi. Chỉ cảnh này cũng khiến Tần Mục ý thức được chuyện này có quan hệ tới Quách Thiểu Đình lúc sáng.
Lão gia tử đi rồi thì cô ba chính là chủ sự. Đại cô Tần Trữ ho khan một tiếng sau đó nhíu mày: xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Tiểu Mục, hôm nay con xung đột với Quách Thiếu Đình náo thế nào thì náo, xảy ra tai nạn chết người là phiền lắm.
Tần Mục vẫn không nói gì, cô hai Tần Tĩnh nói:
- Chậc chậc, vừa trở thành người Tần gia thì đã náo lớn như vậy, thật có tiền đồ.
Ông Văn Hoa thấy con trai bị ép như vậy thì không vui, trên mặt mỹ phụ trung niên không thích, chẳng lẽ nàng tốn hơn mười vạn nịnh nọt mấy bà này chính là lấy bánh bao thịt ném chó? Tam cô Tần Trí thấy Ông Văn Hoa sắc mặt không tốt, cộng thêm Cao Phái vẫn coi trọng Tần Mục cho nên cũng bảo mọi người nên ngồi xuống nói chuyện, không nên làm khó dễ.
Lúc này hỏi thăm thì Tần Mục sẽ không nói chuyện mình lừa đám người Quách Thiểu Đình, những chuyện lục đục như thế xem hành vi của ba người cô, trừ tam cô thì hai người khác đều ở trên thương trường, làm gì cũng cẩn thận, Tần Mục hắn bên ngoài gây họa không nhỏ. Hắn tránh nặng tìm nhẹ, dù sao cũng không có đề cập chuyện hóa thù thành bạn với Quách Thiểu Đình khiến hai người cô mất hứng, Tần Trí còn lo lắng cho Tần Mục, Quách gia kinh doanh ba đời ở kinh thành, ngay cả Tần gia cũng phải kém hơn một phần, bảo Tần Mục cẩn thận chú ý.
Lão gia tử căn cơ ở Bắc Liêu, kinh thành là nơi dưỡng lão. Tần Mục làm những chuyện gì hắn đã sớm lưu tâm, nếu không cũng không có vì chuyện đám người Quách Thiểu Đình mà ngồi chờ. Chỉ cần bọn họ không có tham lam, tất nhiên sẽ giúp Tần Mục tìm người thế mạng. Tần Mục tại Miếu Trấn có ngoại hiệu "Tần âm nhân" "Tần xú", không có việc gì hắn không gây vào ai, nhưng nếu người khác gây hắn thì hắn sẽ nghĩ biện pháp khiến người ta khó chịu, huống chi Quách gia cùng Tần gia mặt ngoài cũng không có hòa thuận như vậy.
Lão gia tử quay người rời khỏi, đây là cho Tần Mục cơ hội nói chuyện một mình, có mấy nữ nhân bên cạnh, hai người cho dù nói cái gì cũng có chút kiêng kị, đây cũng là bệnh chung của nam nhân. Tần Mục ứng phó đám cô xong thì mang một bàn cờ đi tới phòng ngủ lão nhân gia.
Đẩy cửa ra khí nóng xông vào mũi. Tần lão gia tử ngồi bên cạnh bàn bát tiên đang phẩm trà, bộ dạng tức giận.
Tần Mục cười khổ một tiếng xoay người đóng cửa lại, vừa đi tới trước mặt lão gia tử thì bày bàn cờ tướng, xếp quân cờ đâu vào đấy, cờ trắng cho lão gia tử, cờ đen cho hắn. Cờ tướng chú ý trắng trước đen sau, chuyện này đương nhiên có đạo lý của Tần Mục. Làm xong tất cả Tần Mục nói:
- Gia gia, gia gia vừa hát cái gì?
Lão gia tử uống trà, lại hừ vài câu, cầm con pháo đâm ngang đầu con chốt sau đó trả lời:
- Trâm cài tóc!
Thiếu chút Tần Mục cười ra tiếng, lão gia tử nói chuyện theo tâm tính.
Nhân sinh như quân cờ, cục diện chính trị như mê, mỗi người đều là quân cờ trong bàn cờ, mỗi người cũng lâm vào mê hoặc phong trần.
Bàn cờ này đánh suốt hai giờ, lão gia tử lại hỏi Tần Mục rõ ràng chuyện phòng đốc tra và chức năng cụ thể. Tướng quân hiển hách như hắn suy nghĩ thật kỹ và nói ra tất nhiên sẽ khiến cấp trên coi trọng. Nhưng mà Tần Mục rất cẩn thận nói rõ xuất đầu chính là Quách lão bên kia xuất đầu, lão gia tử gõ cổ vũ không tính, khiến lão gia tử không thoải mái. Lão gia tử tung hoành sa trường, tràng diện nào chưa từng thấy qua, còn lại bị mao đầu tiểu tử dạy, hết lần này tới lần khác hắn biết rõ Tần Mục cố ý nói như vậy chính là muốn hắn quan tâm, hắn lại vô cùng mừng rỡ, chỉ có thể dùng sức giết cờ của Tần Mục, khiến hắn chật vật mà trốn.
Tần Mục quay lại phòng, Ông Văn Hoa lại giáo dục hắn một trận bảo hắn không được làm chuyện lỗ mãng. Nhưng mà lão gia tử cũng đã nói qua, Tần Mục tự nhiên mỉm cười kể một ít chuyện phiếm cho Ông Văn Hoa nghe, cũng bảo ngày mai muốn đưa Ông Văn Hoa tới Hàn gia, cho nàng gặp sui gia của mình. Lần trước Tần Mục đi Hàn gia thì Ông Văn Hoa còn chưa danh chính ngôn thuận trở thành con dâu Tần gia, hôm nay thì khác rồi, Ông Văn Hoa mang theo nhiều tài chính đầu tư trong nước lại là con dâu Tần gia, thân phận tự nhiên nước lên thì thuyền lên, đi Hàn gia cũng không khiến người ta bắn ngược hay chỉ trích.
Ông Văn Hoa nghe được Tần Mục có ý định như vậy thì lập tức kinh hoảng lên. Tuy nàng là thương nhân thành công, nhưng cho dù nàng có giàu nhất thế giới thì có là gì trước quyền lực? Chiến đấu trong lòng suốt nửa ngày, Tần Mục bảo nàng chạy tới các cửa hàng mua đồ, mua một xe lễ vật đi qua cho con dâu tương lai, lúc này khiến Tần Mục kêu khổ thấu trời.
Kinh thành nhìn thì bình thản, kỳ thật đây chính là chuẩn bị trước cơn bão mà thôi. Trung ương trực tiếp dùng biện pháp lôi đình với tỉnh Bắc Liêu thành phố Đằng Long, trong lúc này ai cũng thần hồn nát thần tính, nhưng không ai có thể nghĩ đến chuyện truy hồi số tiền tham nhũng từ nước Mỹ lại chọc ra chuyện lớn như vậy. Cận Thương Giang lúc này tránh xa con bão, thị trưởng Los Angeles tiến hành bàn bạc giao lưu giữa hai thành phố, thời điểm sau lễ mừng năm mới khẳng định phải đi qua đó. Hắn còn thu được được lời mời từ thị trưởng thành phố Seattle, hy vọng hắn chấm dút chuyến đi Los Angeles thì có thể tới Seattle gặp mặt.
Đang lúc Cận Thương Giang thoả thuê mãn nguyện thì nhận được điện thoại của Cao Phái điện tới. Cao Phái tuân theo chỉ thị của lão gia tử, nghiêm túc mang chuyện phong bạo kể một ít cho Cận Thương Giang nghe, Cận Thương Giang lại không ngờ con của mình lại làm chuyện xấu ở thành phố Đằng Long như vậy.
Cúp điện thoại, Cận Thương Giang biết rõ mình lần này khẳng định phải lui thân vài năm, con hắn sẽ không có chuyện gì, hắn làm cha không có biện pháp, trung ương trực tiếp hạ mệnh lệnh thì bối cảnh thâm sâu thế nào cũng không thể bảo hộ Cận Tiểu Xuyên, ngay cả Tần Mục là cháu trai của Tần lão gia tử vì an toàn cũng tạm thời tránh né sóng gió, huống chi con hắn là thiếu gia ăn chơi không quyền lực? Hắn đi qua lại trong phòng, hắn lo an nguy con mình tới bạc đầu.
Năm nay tuyết rất dày, buổi sáng hai mươi chín tháng chạp, thời tiết mờ mịt khiến lòng người áp lực.
Tần Mục dùng chiếc Santana chở Ông Văn Hoa và lễ vật tới Hàn gia.