Cảnh sát có chút kỳ quái, người này đúng là không sợ phiền toái. Cô bé kia cúi đầu vuốt bùn bẩn trên người, nghe Tần Mục nói chuyện thì đột nhiên ngẩng đầu mừng rỡ, nói:
- Tần Mục?
Một nữ nhân có nốt ruồi đỏ mê người, nói chuyện mạnh mẻ nhưng lại có gương mặt thanh tú như thiếu nữ nhà bên, Tần Mục vốn đã thả lỏng trong lòng đột nhiên cảm thấy quen quen, không thể tin được hỏi:
- Cô...
Mỹ nhân nốt ruồi đỏ nhìn qua Tần Mục nháy mắt, trong miệng mang theo nét lạnh như băng, hơi có chút tức giận nói ra:
- Anh được đấy, lái xe quân vụ đúng không, đi, anh đi, cũng đừng nói lỗi nặng gì đó, tôi không thoải mái, hôm nay tôi không phải xảo trá anh mấy vạn thì không thoải mái.
Cảnh sát giao thông ở bên cạnh đầu đầy sương mù, hai người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Tần Mục nhìn qua cảnh sát giao thông, cười nói quen biết với cô gái, là người quen biết cũ, cảnh sát giao thông nghi hoặc, Tần Mục mở cửa Santana ra, nhìn nữ hài nói:
- Đi thôi, tôi cho cô cơ hội xảo trá, Mộ Băng Đồng đại tiểu thư.
Mộ Băng Đồng lúc này tươi cười, nốt ruồi mỹ nhân màu đỏ trên bờ môi càng hồng nhuận phơn phót. Nàng bĩu môi nói ra:
- Còn tưởng rằng anh là quý nhân hay quên, thì ra vẫn là miệng lưỡi trơn tru nha.
Cảnh sát giao thông xác nhận hai người quen nhau, liền chào Tần Mục sau đó trở lại cương vị của mình.
Santana từ từ chạy tới khách sạn nổi tiếng của kinh thành.
Bên người có con ghẻ kí sinh, Tần Mục tự nhiên không ngu ngốc đi khách sạn quốc tế Lưu Đan ngủ lại. Vương Hải Đào bây giờ đang lấy công chuộc tội, năm ngàn tám trăm vạn đồng đã trả được bốn ngàn vạn, còn lại tập đoàn Hoa Hạ bồi vào xem như tiêu phần lỗi của Vương Hải Đào, cũng trả tiền lương sớm một năm. Đối với đại thủ bút của tập đoàn Hoa Hạ thì Vương Hải Đào tự nhiên cảm động đến rơi nước mắt, buổi sáng đã nhanh chóng chạy tới An Huy, cũng tiến hành tiếp xúc sơ bộ với Vạn Yến.
Mấy tháng không thấy Mộ Băng Đồng càng có tư vị nữ nhân, tuy khí chất nữ hài vẫn còn một ít nhưng mà còn thừa không nhiều lắm, ngược lại giơ tay nhấc chân mang theo vũ mị của nữ nhân, càng tăng thêm vài phần thành thục thùy mị.
Hai người đều tới khách sạn Vương Tỉnh, Tần Mục muốn phòng. Bọn họ tới còn sớm, nếu không những khách quý kia đã sớm đặt phòng, quản lý không dám đắc tội với ai.
Muốn một bình trà Long Tĩnh, Tần Mục tươi cười trò chuyện với Mộ Băng Đồng. Nói cho cùng mỹ nhân nốt ruồi đỏ này vẫn nằm trong tâm tưởng của Tần Mục, nhưng mà hắn không có tà niệm gì với Mộ Băng Đồng. Mộ Băng Đồng cũng biết Tần Mục người này đôi khi mồm mép rất dẻo, nhưng tác phong cũng rất chính phái, cũng vui vẻ tìm được người bạn.
Hai người nói chuyện trời đất một lúc, Mộ Băng Đồng cuối cùng hỏi Tần Mục đang làm công tác gì. Lần đầu tiên gặp mặt thì Tần Mục kiểu áo Tôn Trung Sơn rất lúa, mới mấy tháng không gặp thì hắn đã có xe quân vụ, trên người cũng mặc âu phục đắt giá. Mộ Băng Đồng cả ngày bay qua lại giữa kinh thành và Thượng Hải, ánh mắt tự nhiên không kém. Tần Mục cũng lười giải thích, chỉ nói mình đang đi công việc nên có chút quan hệ với quân đội, chiếc xe này là công tử ca cấp cho hắn đi lại ở kinh thành.
Mộ Băng Đồng thấy Tần Mục nói trung thực, làm sao đoán được Tần Mục cố ý giấu diếm, hắn là phó bí thư huyện ủy nhưng dựa theo tuổi của Tần Mục mà tính toán thì quá kinh thế hãi tục rồi.
Không bao lâu đồ ăn được đưa lên, bốn món ăn tinh xảo khiến Mộ Băng Đồng khoa trương hô lên:
- Trời ạ, cơm ở khách sạn Vương Tỉnh quá đắt, anh còn gọi nhiều như vậy, đây không phải phô trương lãng phí sao?
Nói xong đau lòng hít một hơi lạnh, nhưng mà đang dùng sức ăn, không có băn khoăn mình sẽ béo.
Tần Mục nâng chung trà lên, mỉm cười nhìn Mộ Băng Đồng, chẳng bao lâu sau hắn cũng thề muốn dẫn nàng đi tới tiệm cơn cao cấp, lúc này xem như an ủi tâm nguyện của mình, hiện tại nàng kia trong trí nhớ không biết có sinh ra hay không.
Mộ Băng Đồng vẫn không quên nhớ cho Tần Mục đĩa rau, muốn hắn không lãng phí. Tần Mục kỳ quái hỏi:
- Cô làm sao như quỷ chết đói đầu thai vậy, vài ngày chưa ăn cơm à?
Mộ Băng Đồng bị Tần Mục nói lời này thì nghẹn, bối rối nắm lên chén trà trên bàn lên uống, bàn tay nhỏ vuốt bộ ngực sữa của mình, bộ ngực lên xuống hấp dẫn ánh mắt của Tần Mục. Chỉ thoáng nhìn thì Tần Mục liền nghiêng đầu đi, nhìn qua bức họa trên tường.
Hơn nửa ngày Mộ Băng Đồng mới thở gấp và oán trách nói ra:
- Anh có thể nói chuyện bình thường được không, cái gì gọi là quỷ chết đói đầu thai? Tôi thấy anh kiếm tiền không dễ dàng, không thể lãng phí.
Tần Mục nghe nàng nói thú vị, cười lên ha hả, quyết định chủ ý không cho Mộ Băng Đồng biết rõ thân phận chân thật của mình. Nói chuyện phiếm với Mộ Băng Đồng khiến Tần Mục cảm thấy mình vẫn là người trẻ tuổi, không cần đặt tâm tư lên chuyện quan trường ngươi lừa ta gạt./
Hai người đang ăn thì ngoài cửa có giọng nói truyền vào, một tuổi trẻ đang tức giận kêu lên:
- Tôi chọn số 8 là số 8, cái gì 18 hay 28 đều cút đi. Tôi nói lão Lưu, có phải ông không cho tôi mặt mũi hay không, nhiều gian phòng như vậy không có ai dùng, hết lần này tới lần khác có người dùng phòng của tôi? Ông đang tát vào mặt tôi đấy hả?
Tần Mục nghe xong nhướng mày, giọng nói này ở cửa phòng bọn họ, huống chi Tần Mục ăn cơm ngay phòng sô 8, đây là thói quen của hắn nên khó sửa được. Mộ Băng Đồng đang ăn đồ ăn, nghi hoặc nhìn qua Tần Mục. Tần Mục khoát khoát tay bảo nàng tiếp tục ăn, đứng dậy đi ra cửa.
Giọng không cam lòng ở ngoài cửa truyền vào, người tuổi trẻ kia tiếp tục kêu lên:
- Tôi đúng là muốn nhìn là công tử nhà nào, không biết quy củ Vương Tỉnh này sao, còn muốn lật trời à.
Nói xong hắn đập cửa phòng, Lưu quản lý ở bên cạnh đầu đầy mồ hôi, cũng không thể làm gì.
Cửa vừa mở thì người trẻ tuổi nhìn gương mặt thanh tú của Tần Mục. Mà người trẻ tuổi kia là người quen của Tần Mục. Hắn vừa thấy được Tần Mục thì giọng nói nhỏ lại, trên mặt có chút ít quẫn bách, bộ dáng công tử ca cũng thu liễm lại, hắn nhìn qua Tần Mục cười rộ lên, có chút nịnh nọt nói:
- Lão Bát, thì ra là anh, quản lý không biết em, cũng không có nói rõ cho anh biết, đây không phải là người trong nhà sao.
Người này chính là Đậu Thành con thứ ba của cô lớn Tần Trữ, trong tiểu bối Tần gia bài danh thứ năm, so với Tần Mục lớn hơn mấy tuổi, hiện tại quản lý sinh ý trong nhà, là cô lớn nhà Tần Trữ tại Bắc kinh. Vốn không thích Tần Mục, nhưng năm trước Tần Mục nói ra ý tưởng siêu thị tổng hợp cho anh lớn Đậu Bân, khiến sản nghiệp Đậu gia tăng lên vài chục lần, bởi vậy anh em nhà Đậu gia rất nghe lời của Tần Mục. Cộng thêm thế lực của Ông Văn Hoa tại nước Mỹ cho nên Tần Mục được xem trọng hơn nhiều, về sau trong đám tiểu bối thì Tần Mục chính là người Đậu Thành sợ hãi có thừa.
Tần Mục cười vươn tay, cùng bắt tay với Đậu Thành, loại lời lẽ quan trường Đậu Thành rất không quen, nhưng mà Tần Mục cũng không có nói gì, phân phó quản lý chuẩn bị cho hắn, mang thêm đồ ăn vào, liền lôi kéo Đậu Thành và mấy người bạn vào phòng.