Tần Mục làm như không nghe thấy, trực tiếp đi lên xe. Hàn Tuyết Lăng cúi đầu đuổi kịp, tiếp tục suy nghĩ chuyện heo quay. Anna nhìn qua Tần Mục và thấp giọng nói:
- Thật sự là người kỳ quái.
Ông Văn Hoa phải chờ tới xế chiều ngày mai mới có thể ngồi phi cơ tới, Tần Mục thừa dịp này nhãn rỗi đi dạo các xí nghiệp công nghiệp của Seattle. Đây là thành phố trọng yếu sản xuất ô tô của nước Mỹ, có rất nhiều kỹ thuật ngay cả xe con nổi tiếng của Nhật Bản, Hàn Quốc phải lấy kinh nghiệm ở đây. Có Anna dùng thân phận trợ lý tổng giám đốc đặc biệt của tập đoàn Hoa Hạ ở đây, Tần Mục dễ dàng gặp mặt người phụ trách của xí nghiệp ô tô, trò chuyện với nhau thật sự hòa hợp. Tần Mục không có bày tư thái cán bộ, phá vỡ nhận thức của người Mỹ về Trung Quốc.
Mượn cơ hội này Tần Mục dùng biểu hiện như thương nhân khôn khéo, kỳ thật kinh nghiệm của nước Mỹ sau khi trải qu khủng hoảng toàn cầu, chính phủ đang có kế hoạch di chuyển mâu thuẫn ra ngoài, mà sản nghiệp ô tô của nước Mỹ đã bị các quốc gia Châu Á là Nhật Bản, Hàn Quốc trùng kích, bây giờ đang gặp cục diện khó xử. Với một ít sản nghiệp chính, lợi dụng dánh tiếng bản thân và quan hệ ngân hàng có thể gắng gượng qua cử ải khó này, nhưng mà sản nghiệp ô tô gặp phải cục diện bị thâu tóm hoặc phá sản, mà những kỹ thuật sản xuất ô tô là thứ Trung Quốc khao khát nhất.
Đương nhiên những chuyện này người khác không nói hắn cũng biết, mà là Tần Mục căn cứ kinh nghiệp đời sau của Trung Quốc và tình hình trước mắt suy luận ra. Vì thế hắn dặn dò Anna phải tiến hành bàn bạc với các xí nghiệp ô tô nhỏ thật nghiêm túc, về phần ý định của Tần Mục thì hắn không nói cho Anna là người Mỹ thuần khiết biết rồi.
Thời điểm này Tần Mục mời Anna hỗ trợ tra xem kẻ thù chính trị của Lạc Minh Huy là ai. Có tiền xử lý chuyện gì cũng dễ dàng, mà tập đoàn Hoa Hạ cũng có quan hệ tình báo của mình, sau khi Anna mở tiệc chiêu đãi Tần Mục ở khách sạn thế kỷ của Seattle thì một cái tên được Anna nói ra.
Dieskau, đây là đảng phái đối lập với Lạc Minh Huy trong kỳ tuyển cử tiếp theo, trước mắt đảm nhiệm chức thư ký thị trưởng Houston của Seattle. Tuy sau lưng hắn không có tập đoàn lớn nào chống lưng, nhưng mà Dieskau có tác phong giao du khắp nơi, trong mắt cử tri cũng có chút địa vị. Mà Lạc Minh Huy thân là Hoa kiều, ở chính đàn của Mỹ đã mất đi ưu thế, cộng thêm hậu trương không cứng, trong tương lai trong tuyển cử không được xem trọng.
Tin tức này với Tần Mục thật sự quá trọng yếu. Lạc Minh Huy hiện tại còn do dự, nhưng mà Tần Mục biết rõ, hiện tại cho dù trong lòng Lạc Minh Huy đã hơi nghiêng qua phía hắn rồi. Tần Mục cân nhắc một chút, suy nghĩ đủ loại khả năng, nhàn nhạt nói ra:
- Dieskau, cái tên này tôi rất thích. Hoặc là tôi có thể giao lưu bạn bè với anh ta cũng không tệ.
Trong mắt của hắn có hào quang trí tuệ lóe lên, Anna cười nói:
- Không biết chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ và Houston tiên sinh ăn một bữa tối thân mật sẽ khiến những người nào không vui đây?
Anna giật mình tru miệng, kinh ngạc nói:
- Không có khả năng, chủ tịch sẽ không tham gia bất cứ yến hội tư nhân nào đâu.
Tần Mục gật gật đầu, hắn đã sớm trao đổi qua với Ông Văn Hoa, hy vọng Ông Văn Hoa có thể tìm thấy mùa xuân thứ hai của mình. Nhưng Ông Văn Hoa tuy là mẹ của Tần Mục nhưng chưa từng có suy nghĩ tái giá. Đối với tư tưởng này Ông Văn Hoa thì Tần Mục không biết nên tán dương hay làm thấp đi, nhưng nhân tính như thế thì theo nàng đi. Hắn khuấy cà phê, nghiêng đầu nhìn qua Hàn Tuyết Lăng cười nói:
- Không phải em muốn biết chuyện heo sữa sao? Chỉ cần em giúp anh, anh sẽ cho em đáp án thỏa mãn.
Hàn Tuyết Lăng từ khi tới nước Mỹ, sở trường của nàng không có đất dụng võ, cả ngày vây quanh Tần Mục mà không hiểu gì, đã sớm sinh ra cảm giác bực mình. Lúc này nghe Tần Mục nói muốn nàng hỗ trợ, tự nhiên cảm giác mình có cơ hội đại hiển thân thể, lập tức vui vẻ ra mặt.
Tần Mục thấp giọng nói với Hàn Tuyết Lăng vài lời, Hàn Tuyết Lăng ngậm cà phê và phun ra. Trùng hợp bên cạnh có nữ phục vụ da trắng đi qua, xem thường nhìn Hàn Tuyết Lăng và trong miệng lầm bầm.
Âm thanh tuy rất nhẹ, nhưng mà lời của nữ phục vụ này chính là muốn nói cho hai người nghe thấy, dẫn tới Tần Mục nhíu mày. Anna bắt được biểu lộ của Tần Mục, xấu hổ nói ra:
- Tần tiên sinh...
Tần Mục cười lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không ngại, nhưng mà trong lòng khó chịu. Tần Mục làm người rất bao che khuyết điểm, Hàn Tuyết Lăng từ góc độ nào mà nói đều là người của Tần Mục, bị một người ngoại quốc dùng lời lẽ "Không tố chất ngu xuẩn" thì hắn tuyệt đối không vui, trong lòng nghĩ biện pháp xả cơn tức cho Hàn Tuyết Lăng. Mặc dù Hàn Tuyết Lăng không nghe hiểu tiếng Anh, nhưng Tần Mục cũng không thể giả bộ hồ đồ.
Mấy người tính tiền bữa tối, lúc này tiêu phí hơn bốn trăm đô la. Tần Mục nhún nhún vai, trực tiếp yêu cầu khách sạn mang toàn bộ đồ ăn có giá trị nhất ra. Xem qua ghi chép tiêu phí, Tần Mục gật gật đầu, quản lý của khách sạn thế kỷ rất hoàn thiện, liền yêu cầu màn ảnh giám sát và điều khiển.
Hàn Tuyết Lăng tự nhiên mơ mơ màng màng không biết Tần Mục đang trao đổi gì với quầy bar, Anna ngược lại cả kinh. Tần Mục ra bài không theo lẽ thường, thân phận của hắn không phải nói chuyện này không tính sổ sao, vì sao trả thù nhanh như vậy? Hoàn toàn không giống như lòng dạ thâm sâu như chủ tịch miêu tả.
Nhân viên quầy bar nói với Tần Mục thật đáng tiếc, màn hình giám sát của khách sạn thế kỷ phải trải qua quản lý đồng ý mới được. Tần Mục gật gật đầu nói ra:
- Rất tốt, tại Trung Quốc tôi nghe nói phục vụ của nước Mỹ phi thường có tính người, chú ý nhân quyền, như vậy thỉnh tiểu thư gọi quản lý xuống đi. Ân, tốt nhất là là mời người có quyền quyết sách cao nhất.
Nhân viên quầy bar kỳ quái nhìn qua Tần Mục, cho dù từ phương diện nào cũng không giống nhân sĩ thành công. Nàng đang suy nghĩ có nên theo yêu cầu của Tần Mục thông tri người phụ trách hay không, đoán chừng nàng vừa vào khách sạn thế kỷ này không dài. Nhưng mà sổ tay có viết "Khách hàng là thượng đế, phải tận lực thỏa mãn khách hàng là yêu cầu của tất cả", nàng lập tức bắt đầu khó xử.
Thời điểm nhân viên quầy bar do dự, nữ phục vụ da trắng vừa vũ nhục Hàn Tuyết Lăng đi tới, tiếp tục dùng con mắt xem thường của nàng nhìn quét qua bọn người Tần Mục, khóe miệng hiện ra biểu hiện khinh miệt, trong miệng lại lầm bầm vài câu vũ nhục, liền nói với nhân viên quầy bar:
- Khách quý số 9, hoa sĩ.
Tần Mục nhìn qua số 9, lập tức hiểu được mạch suy nghĩ của nhan viên này, chỉ có cùng màu da với nàng mới thuộc cấp bậc khách quý. Nhân viên quầy bar nghe nàng nói sắc mặt biến biến, quay người đi lấy bình rượu.
Sau khi nhân viên quầy bar rời đi, tay phải của Tần Mục gõ nhẹ lên mặt bàn quầy bar, cười nói:
- Công nghệ đá mài truyền thống của Trung Quốc xem ra ở nước Mỹ là đồ vật rất được hoan nghênh.