Đáng tiếc hắn lại nói trễ, tay của Hàn Tuyết Lăng đã tiếp xúc đến bao da, cũng đang phủi tro bụi trên đó, lập tức tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên, cách đó không xa có hai xe cảnh sát chạy như điên tới đây, bốn cảnh sát Mỹ nhảy xuống, trong tay cầm súng lục ổ quay, nhìn qua Hàn Tuyết Lăng kêu lên:
- Không được động đậy!
Tần Mục tự nhiên nghe hiểu được. Hàn Tuyết Lăng nhảy mắt mấy cái giơ tay lên, cũng có thể hiểu ý của những lời này.
Bắt bớ tội phạm bị tình nghi, cho dù bao nhiêu tội danh thì cảnh sát nước Mỹ cũng có quyền nổ súng, chuyện này không giống như trong nước. Tần Mục chậm rãi đi ra trong đám người, hắn đứng sau Hàn Tuyết Lăng nhỏ giọng nói ra:
- Nghe bọn họ, trong chốc lát anh có biện pháp.
Hàn Tuyết Lăng tức giận nói ra:
- Bọn cảnh sát Mỹ này thật chẳng ra gì.
Nói xong bật cười, làm Tần Mục thất thần.
Nhìn thấy Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng phi thường phối hợp giơ hai tay lên, một cảnh sát cho súng lục vào bao, thô bạo đi tới kéo quần áo của Tần Mục, kéo tới bên xe cảnh sát bắt đầu soát người.
Hàn Tuyết Lăng lập tức cảm thấy như đánh vào không khí, chuyện này rất rõ ràng, hai tên da trắng cướp khách bộ hành, không bắt chúng trước lại bắt người bắt cướp, nhịn không được nói ra:
- Các ngươi làm cái gì vậy, bọn chúng mới là tội phạm.
Nhưng mà nàng tiếng phổ thông không ai nghe hiểu, một tên cảnh sát phối hợp thổi còi, muốn tới soát người Hàn Tuyết Lăng.
- Các ngươi làm như vậy là xúc phạm pháp luật. Chúng tôi không phải tội phạm, tội phạm chính thức là hai tên đang nằm kìa.
Tần Mục dùng tiếng Anh nói.
- Tôi lên án các người đãi ngộ không công bằng.
- Tội phạm, tội phạm ở đâu?
Cảnh sát nhún vai nhìn qua bên cạnh. Trong thời gian loạn hai tên cướp đã chạy đi rồi, làm cho Tần Mục xấu hổ.
- Ah, nhìn xem tôi phát hiện cái gì.
Tên cảnh sát kia cầm bao da lên và mở ra, bên trong rậm rạp có mấy cọc tiền được cột kỹ. Tên cảnh sát cầm một bó trên tay, dùng tay sờ mấy tờ và nói:
- Hơn mười vạn đô la tiền giả, trời ạ, bọn Trung Quốc này nghĩ chúng ta là heo sao, cảnh sát Los Angeles là bài trí?
Tần Mục nghe nói như thế, sắc mặt lập tức biến hóa, hơn mười vạn đôla, số tiền này đủ cho cảnh sát Mỹ giam mấy năm đấy. Hắn vội vàng giải thích:
- Số tiền này không phải của chúng tôi, chúng tôi là...
Đúng lúc này tên cảnh sát mê đắm Hàn Tuyết Lăng phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay che hạ bộ, đầy mặt thống khổ quỳ rạp xuống đất, giống như con tôm luộc, cực lực uốn lượn thân thể, mồ hôi tuôn ra như tắm.
- Tay chân còn không sạch sẽ, đánh vỡ trứng của mày!
Hàn Tuyết Lăng mặt như băng sương quát lên.
Bên tên cảnh sát kia móc súng ra, nửa ngồi nhắm vào Hàn Tuyết Lăng. Hàn Tuyết Lăng vô tội giơ hai tay lên, nhìn Tần Mục hô:
- Còn không mau nghĩ biện pháp báo cho các gia gia biết, nếu không chúng ta sẽ mất một lớp da đấy.
Các gia gia, Hàn Tuyết Lăng bình thường đều gọi là "Tần gia gia", "Ông nội của tôi". Tần Mục nhún nhún vai, nhìn cánh sát nói:
- Chắc các người nên mời chúng tôi đi tới cục cảnh sát uống trà nhỉ?
Vì thế vừa mới tới Los Angeles, còn chưa nhận thức phong tình của Los Angeles thì hai người đã đi tới tổng bộ cảnh sát Mỹ rồi, hưởng thụ phong quang cục cảnh sát dị quốc tha hương.
Với tư cách thành phố nổi tiếng thế giới, Los Angeles mỗi ngày phải nghênh đón đủ loại người, đương nhiên cũng không ít truyền thông. Buổi tối Tần Mục thông qua điện thoại, hy vọng Ông Văn Hoa chuẩn bị luật sư tốt cho mình, không ít truyền thông đã mang chuyện ở phi trường đưa tin lên trang nhất và truyền hình, trong đó dùng đề mục "Trung Quốc là đám cướp bóc" tăng độ giật gân, trực tiếp liên lạc chuyện này với Ông Văn Hoa quật khởi liên hệ với nhau, kêu gào đám người Trung Quốc chẳng những cướp cổ phiếu Mỹ, thậm chí còn dám ban ngày ban mặt mang theo tiền giả phá hoại kinh tế Mỹ.
- Hồ đồ, thật sự là hồ đồ!
Thành phố Đằng Long chủ tịch Vạn Hữu Niên mặt mũi tràn đầy nộ khí, trong buổi hợp thường ủy vỗ bàn tức giận, phê phán:
- Vừa mới xuất ngoại đã không tuân thủ kỷ luật của tổ chức, thân là trưởng đoàn khảo sát, vậy mà bỏ qua nhân viên đi du ngoạn, thậm chí còn bị người ta bắt lại. Tiền giả ah, đây là bao nhiêu tội danh!
Vạn Hữu Niên nghiêng mặt nhìn qua Cận Thương Giang im lặng như nước.
Bí thư thị ủy Cận Thương Giang thành phố Đằng Long thuộc về Tần hệ, mà Vạn Hữu Niên là nhân vật Triệu hệ kiên cố, trong mười ba thường ủy đang ngồi, còn có Diệp hệ cùng Hồng hệ, tỉnh Bắc Liêu này có quan hệ rắc rối khó gỡ, ai cũng không biết sau lưng đối phương rốt cuộc còn lực lượng nào.
Lần trước Hà Tinh đưa tin quần chúng tuy được trầm trồ khen ngợi, nhưng trên quan trường thành phố Đằng Long lại chẳng khác gì quả bom hẹn giờ được kíp nổ. Cái nắp do Hà Tinh dẫn ra nhưng còn chưa tới mức vạch trần toàn bộ. Trải qua thị ủy thảo luận, trực tiếp ném Hà Tinh là củ khoai lang phỏng tay tới kinh thành, cho dù dùng danh nghĩa rất là quang minh chính đại.
Đầu của Cận Thương Giang lay động, chậm chạp đến cực điểm, giống như đồng ý với cái nhìn của Vạn Hữu Niên, làm cho Vạn Hữu Niên có chút ngoài ý muốn. Người sáng suốt cũng nhìn ra được đối với Tần Mục huyện Lan Trữ, Cận Thương Giang mang thái độ bảo hộ, ai cũng không chắc Cận Thương Giang đang đùa giỡn cái gì. Lần này nhận được tin tức do Tỉnh ủy phát tới, Tần Mục tại nước Mỹ xảy ra chuyện gì cũng được mang lên thường ủy của thành phố Đằng Long thương thảo. Vạn Hữu Niên cũng mượn chuyện lần này áp chế Cận Thương Giang, ẩn ẩn có xu thế khiêu chiến.
Cho dù nói thế nào, Cận Thương Giang cường thế trong thời khắc mấu chốt có tính quyết định mạnh nhất, nhưng quan trường thị phi dù là người hiền lành cũng sẽ nhìn chằm chằm vào vị trí của anh. Huống chi phe phái khác nhau, khoảng cách trèo lên vị trí đỉnh của thành phố với Vạn Hữu Niên quá gần, bình thường với ai cũng có gương mặt ôn hòa, một khi nắm lấy cơ hội sẽ đả kích quyền nói chuyện của Cận Thương Giang. Một khi thao tác đạt được thì sự kiện của Tần Mục sẽ trở thành dây dẫn nổi hút Cận Thương Giang vào, Vạn Hữu Niên tự nhiên không bỏ qua cơ hội.
Ai cũng biết Tần Mục không có khả năng làm ra đô la giả, nhưng một khi áp lực trên quốc tế, Trung Quốc bên này phải tỏ thái độ, nếu không sẽ bất lợi trao đổi kinh tế với nhau. Tần Mục đến cuối cùng sẽ được bảo vệ quay về, nhưng sau khi về nước sẽ khiến quan trường tỉnh Bắc Liêu chấn động, với tư cách lãnh đạo trực tiếp, người giám hộ Cận Thương Giang tự nhiên khó thoát tội trạng. Vì thế Vạn Hữu Niên hiện tại biểu hiện tư thái này xem như phân rõ giới hạn với Cận Thương Giang.
Vạn Hữu Niên thở một cái, khóe mắt nhìn qua Cận Thương Giang, tay phải năm ngón tay khép lại, lúc này dùng sức mở ra một nửa, cũng phụ trợ quyết tâm nói chuyện của mình:
- Tôi quyết định thành lập đoàn khảo sát lần nữa, thay thế công tác của Tần Mục!