[Dịch]Thanh Quan

Chương 273 : Kiếm của Tần Mục. (10)​




- Cha hiện tại đã lớn tuổi, cũng có thân phận, tự nhiên sẽ không đi nịnh bợ hắn, nhưng mà mười năm sau chờ cha đi xuống, nếu con không có chỗ dựa thì sớm muộn cũng bị người ta ăn không còn xương cốt. Tần Mục người này con có cơ hội phải tiếp xúc nhiều hơn.

Tuy Cận Thương Giang vẫn lưu tâm muốn giúp Cận Tiểu Xuyên, nhưng mà Cận Tiểu Xuyên lại thật không ngờ lần đầu gặp mặt Tần Mục chính là ở quán cà phê, còn liều lĩnh cười nhạo Tần Mục, thậm chí cuối cùng còn bị Tần Mục trả ba ngàn đồng cho một hớp cà phê làm hoảng sợ. Nhìn thấy gương mặt ôn hòa của Tần Mục thì Cận Tiểu Xuyên vươn tay, nhiệt tình chào hỏi Tần Mục:

- Tần ca, cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, về sau kính xin Tần ca chiếu cố nhiều hơn!

Tần Mục duỗi tay phải ra, bắt tay Cận Tiểu Xuyên một cái, nghiêng đầu nhìn Cận Thương Giang nói ra:

- Cận thúc thúc, không có đại sự gì, tiểu hài tử ai cũng thích chơi đùa mà!

Tần Mục nói ra lời này là giải vây cho Cận Tiểu Xuyên, Cận Thương Giang cũng không có hỏi nhiều, liền gật gật đầu bỏ qua chuyện này.

Băng tỷ cũng tự giới thiệu, tên là Vân Băng, tuổi chừng hai mươi sáu, xuất ngoại du học, dùng cách nói của Cận Thương Giang chính là tài nữ, cũng ở cùng đại viện với Cận Thương Giang, về phần thân thế không cần nhiều lời. Vân Băng chào hỏi Tần Mục hai người xong liền ngồi ở trong góc quan sát Tần Mục.

Sau khi rượu và thức ăn được mang lên, hào khí trên bàn rượu hơi lạnh nhạt. Cận Tiểu Xuyên có năng lực náo rất mạnh, nói chêm chọc cười, không bao lâu Tần ca Tần ca gọi không ngừng, xem như quen biết, Cận Thương Giang không cho Cận Tiểu Xuyên tiến vào quan trường, tính tình này của hắn khó mà ngồi vững được.

Cuối cùng một hồi "Long Môn hào yến" được mang lên, phục vụ viên mở ti vi trong phòng khách quý lên, lúc này mới rời khỏi phòng. Dựa theo phối trí của khách sạn năm sao, đằng sau mỗi người đều có nhân viên phụ trách rót rượu, nhưng Cận Thương Giang Tần Mục đều có tâm tư, trực tiếp bỏ qua phục vụ này.

Không có người ngoài, hào khí sinh động hơn. Ba chén rượu mở màn qua đi, Tần Mục đã bắt đầu nói mục đích mình tới đây với Cận Thương Giang, nói chính là hiện tượng chênh lệch giàu nghèo của huyện Lan Trữ, có nhiều chỗ trẻ em còn không đi học nổi, hỏi Cận Thương Giang có phải nên thành lập một ngành giám thị chính phủ hay không, kêu gọi tấm lòng hảo tâm của xã hội, sau đó tổ chức từ thiện bỏ vốn vào, xây dựng những ngôi trường tiểu học cho trẻ em, áp dụng chế độ giáo dục chín năm.

Nghe Tần Mục đề nghị, tâm thần của Cận Thương Giang khẽ động. Tất cả những câu khẩu hiệu cũng chỉ hô mà thôi, nhưng mà khi kinh tế phát triển thì có hiệu quả và lợi ích hóa. Tần Mục suy nghĩ phi thường tốt, nói rõ Tần Mục xác thực vì dân mà làm, tìm hiểu tình huống thiết thực và có mạch suy nghĩ. Cận Thương Giang liền chăm chú, cũng nghiên cứu với Tần Mục những vấn đề sau khi áp dụng biện pháp này.

Hai quan viên ngồi nói chuyện với nhau, bên kia Cận Tiểu Xuyên, Vân Băng cùng Cừu Tiểu Thiền đang cạn chén. Cận Tiểu Xuyên đột nhiên nhớ tới một việc, đi đến ti vi mở đài thành phố lên, vừa cười vừa nói:

- Mỗi ngày tôi đều xem có chương trình gì lớn hay không, ai nha, mọi người không biết, tôi vẫn đang tìm mục tiêu phấn đấu đấy.

Lỗ tai Tần Mục dựng lên, thầm nghĩ Cận Tiểu Xuyên đúng là biết phối hợp. Hà Tinh điện thoại cho hắn, nói buổi tối có tin tức cho hắn xem, lúc này mới khiến Tần Mục đi lên thành phố bái phỏng Cận Thương Giang. Nghe Cận Tiểu Xuyên nói như vậy, hắn ngừng câu chuyện, giơ chén rượu kính Cận Thương Giang một chén. Chén rượu này phi thường nhỏ, hơn nữa tuy nói hai người cạn ly, tiếng uống rượu rất nhỏ, rượu trong chén rượu rất ít, một hợp là cạn.

- Hà Tinh chủ trì chuyên mục xã hội rất mạnh nha, đưa tin cũng rất chân thật. Ân, tôi nhớ được có đồng thời còn giới thiệu tới huyện Lan Trữ Vân Hải Hương, còn đưa tin sắc bén lắm.

Cận Thương Giang vừa cười vừa nói.

Tần Mục vội vàng nói còn chưa đủ cố gắng, nếu không cũng sẽ không dẫn tới Hà Tinh chạy đến huyện Lan Trữ sưu tầm dân ca, Cận Thương Giang nói Tần Mục quá khiêm tốn. Hiện tại yến hội riêng, Cận Thương Giang tự nhiên sẽ không lên mặt quan, có mấy lời nói cũng không nên nói.

Thời gian tám giờ tối, Hà Tinh ăn mặc một thân áo khoác bạc, cầm microphone trong tay đi qua hành lang trắng. Cận Tiểu Xuyên nhìn qua và giọng nói cũng có chút ngạc nhiên:

- Quái, tại sao không có thu trước, hình như là hiện trường trực tiếp ah.

Hiện trường trực tiếp? Tâm tư của Cận Thương Giang hơi động, nhạy cảm như Hà Tinh làm sao có thể làm hiện trường trực tiếp, mà không phải trải qua xét duyệt? Hắn nhíu mày, hơi hứng thú nói ra:

- Nhìn xem, chúng ta nhìn xem.

Lập tức năm người ngừng câu chuyện, đưa mắt nhìn sang ti vi. Cận Tiểu Xuyên mở âm thanh lớn lên, chỉ nghe Hà Tinh cấp tốc nói ra:

- Các vị nhìn xem, hôm nay chương trình xã hội lần đầu tiên tiến hành hiện trường trực tiếp. Nơi chúng ta phỏng vấn chính là bệnh viện tâm thần của thành phố, hôm nay kinh tế xã hội phát triển thật nhanh...

Hà Tinh ở trước màn ảnh chậm rãi nói ra, hoàn toàn không có bộ dáng rụt rè, hoàn toàn không phải là tiểu cô nương một năm trước ở thôn Tây Sơn trò chuyện là xấu hổ, làm cho Tần Mục cảm thấy thổn thức.

Khi Hà Tinh phỏng vấn, vài bác sĩ trong bệnh viện tâm thần đi ra giới thiệu cho Hà Tinh biết phương tiện và cách quản lý ở đây, mọi người cũng nhìn thấy cách quản lý bệnh nhân tâm thần rất chặc chẽ. Cận Thương Giang phi thường hài lòng gật đầu, tay phải vuốt trán, vuốt mái đầu đinh.

Phỏng vấn hết bác sĩ bệnh việnsĩ, Hà Tinh muốn nhìn cách trị liệu cho bệnh nhân, một nữ bệnh nhân hơn bốn mươi tuổi xuất hiện trên màn hình. Trong lòng Tần Mục co rụt lại, tươi cười không dấu vết nhìn qua Cận Thương Giang, bưng chén rượu lên cười nói:

- Là đưa tin trực tiếp, Cận bí thư nên yên tâm.

Cận Thương Giang cười ha hả, ngón tay chỉ Tần Mục, cười mắng:

- Tiểu Tần nha, e sợ thiên hạ không loạn đúng không?

Nói xong, liền cười lên ha hả.

Sau đó Cận Thương Giang cười to, nữ bệnh nhân này chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra bộ mặt bi phẫn, nhìn qua màn ảnh và đột nhiên kêu to:

- Tôi bị buộc tới bệnh viện tâm thần, bị cháu trai chủ tịch huyện huyện Lan Trữ Hà Phú Quý và cục trưởng cục công an huyện Lan Trữ bức vào đây!

Xoát xoát xoát! Nữ nhân vừa nói xong lời này, trên ti vi có bông tuyết, sau đó là quảng cáo. Trên mặt Cận Thương Giang lập tức trầm xuống, hai mắt tràn ngập ý tứ hàm xúc nhìn qua Tần Mục. Tần Mục giống như ngây ngốc, ngón tay gõ mặt bàn "Đinh đương".

Cận Thương Giang thấy Tần Mục biểu hiện như thế, liền mượn điện thoại di động của Tần Mục, cấp tốc bấm số, sau đó gọi qua, Cận Thương Giang hít sâu, chậm rãi nói:

- Tôi là Cận Thương Giang. Xảy ra chuyện gì? Vì cái gì đang truyền hình trực tiếp lại có quảng cáo, các người không nên che dấu, cho dù là bệnh nhân tâm thần cũng phải cho bọn họ nói hết lời, gặp chuyện không may, sợ hãi là các người sao?

Nói xong cúp điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.