Sau đó hắn nói vài lời cần phải chú ý tới tác phong, rồi mới lên tiếng:
- Tôi quyết định do ban thanh tra kỷ luật điều tra hai tên cảnh sát Vương Long kia, vVên cục trưởng phối hợp một chút, chuyện này nhất định phải triệt để tra rõ ràng.
Bí thư huyện ủy đã nói rõ ràng, chuyện này đương nhiên thuận lý thành chương. Thời điểm này phó chủ tịch huyện Trần Đông Thăng ho khan nói ra:
- Bí thư, về khu đất đồng cỏ chăn nuôi kia, xí nghiệp Nhật Bổn muốn chính phủ phê thêm một trăm mẫu, muốn mở rộng sản xuất, không biết...
- Chuyện này nên cho chính phủ quyết định, chỉ cần là mở rộng sản xuất bình thường, gia tăng thuế thì chúng ta có thể cân nhắc một chút.
Chu Văn Bân nhìn bốn phía chung quanh, nói ra:
- Hội nghị hôm nay tới đây thôi, còn mấy tháng là tới lễ mừng năm mới, mọi người vất vả vất vả, nhanh chóng khiến kinh tế huyện Lan Trữ tiến thêm một bước.
Sau hội nghị Chu Văn Bân tìm Tần Mục bàn một chút, muốn cho Tần Mục trọng trách nhân sự. Tần Mục tự nhiên biết rõ đây là phương thức thăm dò của lão hồ ly, quan hệ nhân sự là khó giải quyết nhất, đồng thời cũng nhất định phải đánh nhịp với bí thư huyện ủy. Đây là một loại thăm dò, nhưng cảm giác không phải là một cơ hội. Tần Mục cũng không có cự tuyệt, chỉ nói là chính mình còn trẻ, cũng mời Chu bí thư cầm tay chỉ việc, đừng cho chính mình phạm sai lầm gì.
Chu Văn Bân tự nhiên là cổ vũ Tần Mục không phải sợ khó khăn, không phải sợ đắc tội với người, chính mình sẽ ở sau ủng hộ Tần Mục. Đương nhiên lời này không nói lộ ra, nhưng cho thấy thái độ. Một già một trẻ đấu tâm cơ với nhau, lời nói rất hòa hợp.
Sau khi Tần Mục quay về văn phòng, Cừu Tiểu Thiền nhăn nhó đi vào. Đêm qua hôn môi vô tình, cộng thêm chuyện của Cừu Tiểu Bằng làm cho nàng cả ngày không có tâm tư. Thấy Tần Mục trở lại trong phòng, liền đi thám thính chuyện Cừu Tiểu Bằng.
- Không có đại sự gì, Tiểu Bằng không có làm, tự nhiên không sợ
Tần Mục trả lời Cừu Tiểu Thiền, từ trong ngăn kéo lấy ra ba tấm hình. Một tấm là hai tên cảnh sát giao bao đồ trắng cho đám côn đồ, một tắm là Viên Giải Phóng cùng Phiến Chỉ Cửu Nguyễn bắt tay nhau, còn có một tấm là phiên dịch Hoàng Loan Yêu đưa cho đám côn đồ một xấp tiền giấy.
Tần Mục thở dài, thu ba tấm hình lại, châm một điếu thuốc, đột nhiên nói ra:
- Cừu thư ký, buổi chiều này theo tôi lên thành phố, có một số việc phải xử lý một chút. Nhớ rõ ăn mặc mộc mạc chút ít.
Cừu Tiểu Thiền ứng một tiếng, chỉ là không rõ Tần Mục nói mộc mạc là có ý gì.
Đợi đến lúc Cừu Tiểu Thiền đi ra ngoài, Tần Mục dùng điện thoại gọi cho bí thư thị ủy Cận Thương Giang. Trùng hợp Cận Thương Giang đang ở trong phòng, nghe Tần Mục nói muốn tới thành phố báo cáo công tác với hắn một chút, khẽ cười nói:
- Tiểu gia hỏa, gặp phải khó khăn sao?
Cận Thương Giang là nhân vật Tần hệ mười phần, có quan hệ rất tốt với Cao Phái, nhưng Tần Mục cũng không có mang suy nghĩ nói cho Cận Thương Giang nghe, chỉ nói là được bí thư huyện ủy huyện Lan Trữ tăng trọng trách, công tác lúc này mới có khởi sắc, muốn báo cáo với Cận bí thư công tác tư tưởng.
Cận Thương Giang cười lên ha hả, hiểu cử động đơn giản này của Tần Mục chính là tìm hiểu lộ tuyến của tầng trên, tiểu gia hỏa gặp được nan đề. Cho nên Cận Thương Giang cân nhắc một chút, nói rằng buổi trưa còn có hội nghị, bảo Tần Mục hơn bốn giờ chiều lại tới. Tần Mục lập tức vui vẻ, liền cười nói quấy rầy bí th.
Cúp điện thoại xong, Tần Mục rút một phần văn bản tài liệu ra, cầm lấy vài trang giấy, đánh qua cho tỉnh Tây Túc Quý Chí Cương. Mấy tháng liên tục không có gặp, khu du lịch bên kia có chút mặt mày rồi.
Quả nhiên nghe được Tần Mục nói thì Quý Chí Cương bắt đầu kêu khổ, nói những người Hàn Quốc này đúng là khó hầu hạ, chuyện nào cũng không được, một quả trứng gà còn nói mắc xương. Lại ai thán Tần Mục đi không mang theo hắn, ít nhất hắn cũng là người có tiền, đi theo Tần Mục giành chính quyền, đó mới đủ ghiền, cho dù không giúp đỡ trên chính đàn, tối thiểu nhất chuyện cần dùng tiền thì Quý Chí Cương không nhíu mày.
Tần Mục nghe Quý Chí Cương kêu oan, liền mỉm cười an ủi:
- Quý đại thiếu gia ah, anh an tâm ngây ngóc ở đó đi, kiến thiết tốt huyện Tây Bình, chỉ cần làm được sẽ khiến Quý bí thư lau mắt nhìn đúng không?
- Cái rắm!
Quý Chí Cương nói chuyện cũng chẳng phải văn minh, không cam lòng ồn ào:
- Anh biết hiện tại lão đầu tử không hài lòng chuyện gì với tôi nhất hay không, chính là tôi không đi theo anh đấy. Tôi nói Tần ca, anh ruột! Anh nghĩ biện pháp rút tôi khỏi đây đi, tôi ngây ngốc đủ rồi.
Ngón tay của Tần Mục gõ lên mặt bàn, từ khi thu phục được Quý Chí Cương thì tiểu tử này quyết tâm đi theo Tần Mục, có thể trợ giúp phương diện buôn bán, có chút chuyện không thể lộ ra ngoài sáng cũng có người xuất đầu giúp mình. Lần này chuyện của Cừu Tiểu Bằng nếu không nhờ có Lôi Bình Xuyên đột nhiên biểu hiện hữu nghị, Tần Mục cũng lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Lại nói quốc gia sắp ra chính sách, bằng Quý Chí Cương phát triển hoặc là hắn đi, hoặc là Quý Thu rời khỏi, hai người không thể cùng tồn tại một tỉnh. Nghĩ tới đây Tần Mục cũng điện thoại nói vài lời cho Quý Chí Cương nghe, Quý Chí Cương vỗ ngực cam đoan, chuyện này nhất định giúp Tần Mục xử lý vững vàng.
Hai người lại trao đổi một ít chuyện, Quý Chí Cương như tên trộm cười nói:
- Tôi nói Tần ca, tiểu nha đầu Hàn Quốc như thế nào, cả ngày ở bên cạnh tôi hỏi thăm anh đi đâu, anh bảo tôi nói thế nào?
Tần Mục đau đầu, Kim Hi Nhi chính là con lười ôm là không buông, đoán chừng bây giờ nàng đang suy nghĩ chuyện trả thù Tần Mục như thế nào. Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, có nhân tố này, kế hoạch của Tần Mục cũng dễ dàng thành công.
Tần Mục nói cho Quý Chí Cương, không cần gạt Kim Hi Nhi, trực tiếp nói cho nàng biết mình ở tĩnh Bắc Liêu thành phố Lan Trữ, nếu như Kim Hi Nhi thấy mình, như vậy nàng phải tới Lan Trữ. Nói xong câu đó, Tần Mục mới dùng một từ chấm dứt cuộc nói chuyện:
- Đương nhiên, anh cũng nói cho cô ta biết, không phải công sự không nên gặp tôi, thế nhé.
Quý Chí Cương cầm ống điện thoại, lập tức hiểu ý của Tần Mục, tươi cười cúp điện thoại, đúng lúc nhìn thấy Kim Hi Nhi đẩy cửa đi vào, giống như con sói đang tươi cười với Kim Hi Nhi, nụ cười làm Kim Hi Nhi không thấu.
Tần Mục không đi quản Quý Chí Cương thao tác thế nào, nếu như ngay cả chuyện này cũng không làm xong, Tần Mục ngược lại hoài nghi năng lực của Quý Chí Cương. Hắn đưa tay xem đồng hồ, đã đến buổi sáng mười một giờ, liền đi xin chỉ thị chỗ Chu Văn Bân, nói phải đi tới thành phố báo cáo tình hình Vân Hải Hương, hắn phải đi.
Chu Văn Bân gật gật đầu, tuyên truyền giáo dục của huyện Lan Trữ hắn không phản đối, dặn dò Tần Mục phải giám sát chặt chẽ, không thể có chút sơ sẩy. Tần Mục gật gật đầu, bảo Chu Văn Bân yên tâm liền rời khỏi.