- Đây là chuyện tốt ah, có bao nhiêu khó khăn thì huyện của chúng ta sẽ giải quyết, không thể để trẻ con chịu khổ.
Trần Đông Thăng không ngớt lời tán thưởng, địa vị của hắn và Tần Mục chênh lệch một bước nhỏ, hắn cũng không cần làm như vậy, quả nhiên sau khi tán thưởng Trần Đông Thăng ném ra mục đích của bản thân:
- Nhưng mà mảnh đất đó có chút vấn đề nhỏ, cần Tần bí thư nên câu thioong với chủ tịch huyện một chút.
Đến rồi! Tần Mục gõ bàn tần suất càng nhanh, trong phòng phi thường yên tĩnh. Hắn lúc này cười ha hả với Trần Đông Thăng và cúp điện thoại, hai tay nắm thành quyền, đôi mắt của hắn lúc này híp lại thành đường thẳng, rốt cục phát hiện chuyện Cừu Tiểu Bằng bị đánh có nguyên nhân trực tiếp là do mình cự tuyệt Vương Hải Đào.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tần Mục suy nghĩ như cơn thác lũ, nhanh chóng chảy xuôi. Thẳng tới khi sắc trời sáng rõ hắn mới đi vào buồng vệ sinh, đem tẩy rửa tinh thần cho sảng khoái.
Đêm qua Cừu Tiểu Thiền ngủ rất ngọt ngào. Trên giường của Tần Mục không có hương vị hôi như phòng của Cừu Tiểu Bằng như, ngược lại mềm mại và ôn hòa, làm cho Cừu Tiểu Thiền ôm gối, thân thể buông lỏng ngủ một giấc, thẳng đến khi Tần Mục gõ cửa, Cừu Tiểu Thiền mới hét lên một tiếng, nhanh chóng mặc quần áo tử tế và sửa sang căn phòng.
Cùng lúc đó Hà Tinh đã mặc quần áo mới, gương mặt trẻ trung của nàng tràn ngập hồng nhuận phơn phớt, bay ra mặt quỷ trong gương:
- Nhớ kỹ, Tần Mục thiếu mình một cái nhân tình, phải báo thù này thì mình mới cảm thấy sảng khoái.
Nói xong nàng lại bày ra động tác vũ mị trong gương, tóc dài xinh đẹp xõa lên vai, tối hôm qua nàng từ đủ loại quan hệ mới có được liên lạc với bác sĩ trưởng bệnh viện tâm thần thành phố, lại đọc tên Lưu Đông Muội vài lần, lúc này mới khóa cửa đi ra khỏi nhà.
Trong phòng hợp huyện ủy huyện Lan Trữ, mười một thường ủy đã tới đông đủ. Bí thư huyện ủy Chu Văn Bân sắc mặt âm trầm nhìn qua hồ sơ trong tay, dùng ngữ khí tiếc hận nói ra:
- Phải cảnh giác các đồng chí à, phải cảnh giác ah. Cải cách đã làm một số ít đồng chí trẻ tuổi quên đi tất cả, quên hắn là một đảng viên, quên công tác hắn phải làm, một lòng đầu nhập vào vàng son lộng lẫy của xí nghiệp nước ngoài, đó là không được ah.
Bộ dáng vô cùng đau lòng, đầu mâu trực tiếp chỉ vào Tần Mục. Tuy hắn không có điểm danh phê bình, nhưng mà thường ủy đều là nhân tinh, chuyện ngày hôm qua đã rơi vào lỗ tai của bọn họ, nhao nhao đem ánh mắt nhìn qua Tần Mục. Tân nhiệm phó bí thư này vừa mới đã bộc lộ quan hệ với quân đội đã lọt vào trong mắt các thường ủy, bằng thái độ như vậy, sao có thể đi vào vòng tròn lẩn quẫn của thường ủy, tiến vào quyền lợi trung tâm của huyện Lan Trữ?
Sắc mặt của Tần Mục không có chút biến hóa nào, chậm rãi nâng chung trà lên, cởi bỏ tấm che, hóp nhẹ một miếng.
Lôi Bình Xuyên âm thầm gật đầu, Tần Mục biểu hiện phi thường lão đạo, làm cho hắn buông không ít tâm tư.
Chu Văn Bân thấy Tần Mục bất vi sở động, bộ dáng bất động như núi của lão đạo quan trường, trong nội tâm cũng có chút ít nhìn không thấu Tần Mục, rốt cuộc thí xe giữ tướng hay là cứu giúp, mạch suy nghĩ quá mơ hồ, làm cho Chu Văn Bân không khỏi lau mắt mà nhìn tiểu gia hỏa này. Vừa rồi hắn nói có chút nặng, sắc mặt người trong thường ủy biến hóa, nhưng Tần Mục lại có thể đứng vững trước áp lực và bị chú ý uống trà, tuy cũng đại biểu cho hắn có chút bất an, nhưng ít ra cũng không có tâm thần thất thủ.
Chu Văn Bân ho khan một tiếng, ngón tay chỉ vào hồ sơ, tiếp tục dùng giọng trầm thống nói ra.
- Mọi người chắc hẳn cũng biết trong huyện chúng tôi tối qua có sự kiện ẩu đả, vụ án có liên quan tới nhân viên biên chế của chúng ta. Đây là cái gì, đây là lãnh đạo chúng ta thất trách, hơn ba mươi vạn dân chúng của huyện Lan Trữ đang chỉ vào chúng ta mắng chửi đấy.
- Tôi quyết định...
Chu Văn Bân cảm khái xong, cũng có định kiến với vụ của Cừu Tiểu Bằng, sau đó thu quyền lợi giáo dục của Tần Mục, biến Tần Mục thành phó bí thư không có thực quyền. Tất cả thường ủy nhao nhao cúi đầu xuống, cầm lấy bút, chuẩn bị ghi chép chỉ thị trọng yếu của Chu bí thư.
Đúng lúc này Tần Mục đặt chén trà xuống, ho khan một tiếng nhàn nhạt nói ra:
- Chu bí thư, tôi có chuyện muốn nói.
Chu Văn Bân nhìn qua Tần Mục, vung tay lên, mang theo kiên quyết cùng quyết đoán, trực tiếp cự tuyệt Tần Mục nói chuyện yêu cầu:
- Tần phó bí thư có chuyện có thể nói sau với tôi, tôi quyết định...
Bí thư huyện ủy định âm Tần Mục, có thể cho người ta xen vào hay sao? Tần Mục hết lần này tới lần khác chưa từ bỏ ý định, lớn tiếng nói:
- Chu bí thư, bí thư không thể ngăn tôi lên tiến. Đã quy định trên hội nghị có tôi tham gia, như vậy tôi cũng có quyền lợi nói chuyện tương ứng, chẳng lẽ trong hội nghị chỉ có bí thư được quyền nói chuyện, bỏ mặc tất cả sao?
Tần Mục nói ra lời này rất chua, làm cho cả hội nghị ngẩng đầu nhìn, giật mình nhìn qua Tần Mục. Chu Văn Bân nhìn chằm chằm vào gương mặt trẻ tuổi của Tần Mục, khóe miệng cong lên một đường, nắm ngón tay duỗi ra khép lại, làm ra tư thế mời với Tần Mục. Bí thư huyện ủy có thể làm ra thủ thế như vậy, nói rõ Chu Văn Bân đã phi thường tức giận, thậm chí trên mặt đã nở nụ cười nhưng đầy tức giận. Mỗi người cũng biết, Tần Mục lần này đã quyết khiêu chiến bí thư tới cùng, nội tâm nhao nhao cảm thấy Tần Mục bướng bỉnh không đáng, đồng thời cũng âm thầm cao hứng, chỉ sợ không lâu sau vị trí phó bí thư huyện ủy này xuất hiện ghế trống.
Tần Mục mỉm cười, khẽ gật đầu cảm tạ Chu Văn Bân ủng hộ, hắn biết rõ từ ngày đầu tiên đi vào huyện Lan Trữ này cũng phải đối mặt với chuyện như vậy.
Cho nên Tần Mục thanh thanh cuống họng, nhìn qua trửng cục công an Viên Giải Phóng hỏi:
- Viên cục trưởng, tôi có vấn đề cần hỏi, trong cục công an nội đội hình sự có hai đồng chí Khoa Mộc Bình và Vương Long, đêm qua đi bệnh viện điều tra ra mấy thứ gì?
Trong hội nghị thường ủy, một đám thường ủy nhìn qua người bên cạnh mình, cơ hồ không dám tin loại chuyện này diễn ra. Tần Mục là thường ủy trực thuộc, là nhân vật luẩn quẩn bên ngoài vòng tròn. Lần này lái xe của hắn xảy ra chuyện, Tần Mục càng cẩn thận, cố gắng tránh né khỏi chuyện này.
Thế nhưng mà Tần Mục cũng không có làm như vậy, hắn trực tiếp trong hội nghị thường ủy nã pháo vào cục công an, sắc mặt các thường ủy hiện ra vẻ tiếc hận, ngay cả Chu Văn Bân cũng dựng thẳng bả vai, giống như cười nhạo hắn chuyện bé xé ra to.
Tần Mục, người trẻ tuổi còn chưa có trải qua gian nan, không có mài tròn góc cạnh, Chu Văn Bân thậm chí hoài nghi mình ngay từ đầu đặt Tần Mục ngoài vòng tròn luẩn quẩn có phải chính xác hay không, có lẽ cho hắn quyền lợi lớn một chút cũng nên, giúp những đầu não của huyện cân bằng. Trần Đông Thăng khí lượng quá nhỏ, bao che khuyết điểm rất nặng, cũng không phải đối thủ xứng tầm.