[Dịch]Thanh Quan

Chương 256 : Ngôn ngữ quan trường. (1)​




Nhìn gương mặt chỉ từng được gặp trên ti vi trước kia, Tần Mục đè nén kích động, thanh âm hơi có chút phát run, trầm thấp nói:

- Vậy cảm ơn ý tốt của Dương tiểu thư, xin mời hát ca khúc “Tự từng yến quy lai” đi.

Dương Yết nhoẻn miệng cười, xoay người nhìn quanh bốn phía ngọt ngào nói:

- Tiếp theo tôi sẽ hát ca khúc “Tự từng yến quy lai”, cảm ơn mọi người, cảm ơn vị tiên sinh khẳng khái này.

Nói xong Dương Yết quay đầu tặng cho Tần Mục dáng tươi cười đẹp nhất, chậm rãi mở miệng, ca khúc nổi tiếng một thời khắp đại giang nam bắc truyền vào trong tai Tần Mục, làm trong mắt hắn tràn ngập nỗi hoài niệm.

Khi Dương Yết hát tới lần thứ ba, Tần Mục thấp giọng dặn Cừu Tiểu Bằng đi tính tiền, lại gật đầu chào Dương Yết, đứng dậy rời khỏi đại sảnh.

Ra khỏi phòng ca vũ Hải Triều, Tần Mục gọi một cuộc điện thoại về thủ đô. Vừa lúc lão gia tử còn chưa ngủ, liền tiếp điện thoại của hắn.

Trong điện thoại, khẩu khí của Tần Mục có chút ác liệt đem tên của công ty “Đông Chi Na chu thức hội xã” nói ra, nhất thời khiến lão gia tử gầm lên giận dữ. Chi Na, đó là lời miệt xưng nặng nề nhất với người trong nước, bất kỳ là ai cũng không thể nào nén giận nổi. Lão gia tử gọi Tần Mục quay về chờ tin tức, ông nhất định phải điều tra xem ai đã phê chuẩn thành lập công ty này, nhất định phải giáo dục một trận.

Lúc này Tần Mục mới hòa hoãn lại, nói chuyện tranh chấp tối nay với ông nội. Chuyện này sớm muộn sẽ truyền đi ra, phải dự phòng trước cho lão gia tử miễn cho ngày sau ông gọi điện thoại đến trách mắng hắn. Ai ngờ lão gia tử vừa nghe xong, liền khen ngợi, một công ty ngoại quốc nho nhỏ ở trong mắt lão gia tử tính là cái rắm, trực tiếp dùng lời thô tục nhất phát biểu ý kiến của chính mình:

- Mụ nội nó, thống khoái!

Tần Mục cười khổ cúp điện thoại, nghe lão gia tử hừ lên kinh kịch bên trong, phỏng chừng khuya nay bác sĩ sẽ đau đầu, mỗi khi lão gia tử cao hứng sẽ thích uống rượu luôn là nhất định.

Sau khi cúp điện thoại, Cừu Tiểu Bằng từ bên trong đi ra, cầm tờ giấy trong tay đưa cho Tần Mục.

Cầm trong tay, có cảm giác thật trơn mịn. Tần Mục đem tờ giấy đưa lên cao, nhờ ngọn đèn nhìn vào, một hàng chữ nhỏ thanh tú hiện trên giấy: Không biết có được vinh hạnh mời anh ăn bữa cơm?

Bên dưới là hai chữ “Dương Yết”. Tần Mục mỉm cười lắc đầu, xé nhỏ tờ giấy ném vào thùng rác.

- Đi thôi.

Tần Mục vỗ vỗ tay nói với mọi người.

Mạnh Á Linh có chút bận tâm nói:

- Tần ca, anh phải cẩn thận đó, bọn hắn rất ngang ngược.

Tần Mục lắc đầu không nói chuyện, đi về phía trước. Cừu Tiểu Bằng nhìn Mạnh Á Linh cười, lại thấy Tần Mục đã đi xa, an ủi nói:

- Đừng sợ, Tần ca có biện pháp.

Mạnh Á Linh cùng Từ Na liếc nhau, đều không rõ ý tứ của Cừu Tiểu Bằng. Cừu Tiểu Thiền liền dặn các nàng mấy ngày nay ít ra đường đi chơi, tuổi còn trẻ nên đi tìm công tác chính thức. Nói xong hai chị em Cừu gia liền đuổi theo Tần Mục.

Vài ngày sau, Tần Mục nhận được điện thoại, lão gia tử nói với hắn công ty gì đó đã đổi tên, trực tiếp bỏ từ “Đông Chi Na”, vì việc này trong tỉnh còn thảo luận một phen, hai phe phái khác cảm thấy được chỉ là một cái tên, không đến mức xé lớn chuyện như vậy. Khiến cho lão gia tử ở trong điện thoại nổi trận lôi đình với đương gia của hai phe phái kia một trận. Lẽ ra việc này lão gia tử không nên nói với Tần Mục, bởi vì cấp bậc cùng năng lực tiếp xúc của Tần Mục còn quá sớm khi nghe loại chuyện này. Nhưng chuyện này Tần Mục chính là hỏa điểm, cho hắn biết một chút tình huống tỉnh Bắc Liêu, cũng dặn dò hắn nên cẩn thận hơn một chút.

Sau khi cúp điện thoại, Tần Mục hồi báo với Chu bí thư ý một ít thiết tưởng công tác trong tương lai, muốn đi thăm viếng một ít trường tiểu học cùng trung học nông thôn. Chu Văn Bân nhìn thấy kế hoạch của hắn không có địa phương nào đáng giá cân nhắc, liền đồng ý dự tính của hắn.

Trong hơn hai tháng thời gian, tân nhậm phó bí thư huyện ủy thị sát các trường học trong huyện Lan Trữ, thân thiết cổ vũ các giáo viên chiến đấu trên chiến tuyến giáo dục, đồng thời tỏ vẻ sang năm trong huyện sẽ tiếp tục căn cứ con đường “Giáo dục đi đầu trong việc phát triển kinh tế”, đem sự nghiệp giáo dục trong huyện đặt vào vị trí hạng nhất.

Mùa đông tỉnh Bắc Liêu đến thật sớm, cuối tháng mười một dương lịch đã rơi xuống trận tuyết đầu tiên. Trải qua hơn hai tháng âm thầm tìm hiểu, Tần Mục nhìn tài liệu thu thập được trên tay, không ngừng thở dài. Nhìn huyện Lan Trữ phát triển như vậy, nhưng tồn tại không ít vấn đề, chênh lệch với thiết tưởng của hắn không nhỏ, nhất là xí nghiệp nước ngoài cùng công nghiệp nặng, bên trong giống như tồn tại một đường dẫn vô hình, làm người ta phi thường bực mình.

Tần Mục châm thuốc hút, trong khoảng thời gian này hắn đã giảm bớt hút thuốc, đều là vì có Cừu Tiểu Thiền, mỗi khi nàng vào phòng hắn ngửi được mùi thuốc lá liền sầm mặt không vui. Cho dù hắn là lãnh đạo, nhưng cũng hiểu nàng chỉ quan tâm cho mình, cũng không muốn nhìn thấy gương mặt tối sầm của nàng, đành giảm bớt việc hút thuốc.

Mở ra cửa sổ, gió tuyết thổi tới, đập lên gương mặt trẻ tuổi của hắn. Tần Mục nhìn lên bầu trời âm trầm, như có suy nghĩ gì.

Lúc này Cừu Tiểu Thiền gõ cửa đi vào, nhìn thấy bóng lưng có chút tịch mịch trước cửa sổ, ánh mắt thoáng chua xót, lại hướng Tần Mục báo cáo tình hình sửa chữa trường tiểu học Vân Hải hương đã xong, chủ tịch hương Nghiêm Khoan gọi điện thoại tới hỏi Tần Mục có thời gian hay không, hắn muốn đến hội báo công tác.

Tần Mục phỏng chừng Nghiêm Khoan đang ở trong huyện, gật gật đầu chậm rãi nói:

- Vừa lúc, tôi cũng có chuyện muốn tìm hắn, cô nói cho hắn biết sáng nay tôi có thời gian.

Cừu Tiểu Thiền đáp ứng một tiếng, thoáng do dự, giống như có lời gì muốn nói nhưng không biết có nên nói ra hay không.

Tần Mục quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng khó xử của nàng, liền cười nói:

- Cừu thư ký, có chuyện gì cứ nói, tôi cũng không phải lão hổ.

Cừu Tiểu Thiền cắn môi nhỏ giọng nói:

- Là vầy, tối nay Tiểu Bằng đi gặp giám hộ của người ta, muốn hỏi anh có thể…

Tần Mục ha ha cười nói:

- Tiểu tử này nhanh như vậy đã tới bước đi gặp người giám hộ rồi sao? Đi, chúng ta đều đến từ huyện Tây Bình, lãnh đạo chính là trưởng bối, tối nay tôi đi với cô. Nhưng nói đi nói lại, mấy ngày nay hắn luôn đi theo tôi, làm sao còn thời gian đi hẹn hò yêu đương?

Cừu Tiểu Thiền chỉ mỉm cười, sau đó ra ngoài thông tri cho Nghiêm Khoan.

Tần Mục đi tới cạnh bàn lấy hộp trà, lấy ra chén trà cũng chưa dùng qua, rót nước sôi, sau đó bỏ trà vào đậy nắp đặt đối diện mình.

Chậm rãi làm xong hết thảy chuyện này, Tần Mục xoa xoa tay, ngồi sau bàn làm việc, đem tập văn kiện cất kỹ khóa tủ lại, lấy ra một phần văn kiện về kế hoạch giáo dục trường tiểu học, tập trung tinh thần nhìn vào.

- Đông đông đông…

Tiếng gõ cửa truyền đến, Tần Mục cũng không ngẩng đầu lên, nói:

- Vào đi.

Chủ tịch hương Vân Hải Nghiêm Khoan tay cầm một bao nhỏ đi vào, nhìn thấy Tần Mục cúi đầu xem văn kiện, không khỏi khựng lại, liền cười nói:

- Tần bí thư, chào anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.