[Dịch]Thanh Quan

Chương 255 : Thích uống rượu​




Lúc này trong đại sảnh cơ hồ không có chút thanh âm, tiếng nói của Tần Mục tuy nhỏ nhưng ánh mắt những người ngồi bàn chung quanh đều sáng lên, vẻ mặt chờ đợi nhìn Tần Mục.

Từ Na không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Mục, thanh niên vẻ mặt thản nhiên kia giống như không hề xem tiền là gì, trầm ổn trấn định đến mức làm Từ Na sản sinh ra cảm giác tín nhiệm, thật cẩn thận hỏi:

- Tôi gọi?

Tần Mục nhắm mắt lại không để ý tới nàng. Từ Na nhìn mọi người chung quanh, họ đều nhìn chằm chằm nàng chờ đợi, lúc này mới run lẩy bẩy giơ tay lên, đôi môi mấp máy, lời nói nghẹn trong cổ họng, làm mọi người chuẩn bị xem cuộc chiến chờ đợi đến đau lưng.

- Hai ngàn mốt…

Thanh âm Từ Na nhỏ như tiếng muỗi kêu.

- Xuất ra chút khí thế!

Thanh âm Tần Mục âm trầm nói, trong địa bàn của mình còn không dám lớn tiếng nói chuyện, thành bộ dáng gì nữa.

Từ Na cắn chặt răng, lại trừng mắt nhìn Hoàng Loan Yên, lửa giận trong lòng dâng lên, đứng phắt dậy, thanh âm thanh thúy nhất thời vang vọng cả đại sảnh, quanh quẩn trong tai mọi người:

- Hai ngàn mốt!

Hoàng Loan Yên đang dương dương tự đắt đếm tiền, động tác nhất thời ngừng lại, vùng cổ như bị thiếu dầu máy chầm chậm chuyển nhìn về chỗ Từ Na, thấy Từ Na đang giơ cao tay, liền cười lạnh nói:

- Tôi còn tưởng là ai đâu, nguyên lai Từ đại tiểu thư muốn bò lên người giàu có lại bị ném bỏ ah, ha ha, cô bồi đàn ông bao nhiêu buổi mới kiếm đủ hai ngàn mốt này đây ah.

Từ Na vừa nghe lời này, sắc mặt nhất thời trắng bệch như tờ giấy, cho dù lớp trang điểm thật đậm trên mặt cũng không che giấu được vẻ bất lực. Lời nói của Hoàng Loan Yên giống như nói trúng chỗ đau trong lòng nàng, Từ Na muốn vịn ghế ngồi xuống, Tần Mục lạnh lùng nói:

- Đem thắt lưng đứng thẳng lên cho tôi! Không chút phóng khoáng, bắt đầu gọi từ vạn trở lên!

Thanh niên vừa rồi còn dịu dàng, cả người tản ra cỗ khí thế uy nghiêm, làm bờ lưng có chút khom xuống của Từ Na nhất thời thẳng lên. Lời nói của Tần Mục hung hăng đụng vào trong lòng nàng, khiến nội tâm khuất nhục của nàng nhất thời nhiễm lên sức sống. Mạnh Á Linh cẩn thận nhìn Tần Mục, thấp giọng hỏi:

- Tần lão bản, anh có nhiều như vậy…

Tần Mục không chút do dự vươn tay vào ngực, lấy ra chi phiếu ném lên bàn, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lùng, nói:

- Có thể đem toàn bộ tiền trong chi phiếu này xài ra ngoài, tôi cũng sẽ cho cô tiền thưởng!

Nhìn bộ dạng chắc chắn của Tần Mục, Từ Na không biết dũng khí đến từ đâu, quay đầu lại, vươn cao tay nhấn mạnh từng chữ một:

- Một vạn!

Một vạn! Một vạn! Mấy chữ này ở năm 92, trong huyện chính là nhân vật, là vạn nguyên hộ! Nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Từ Na, cũng không biết là ai, trước tiên vỗ tay, theo sát là tiếng vỗ tay vang như tiếng sấm.

Sắc mặt Hoàng Loan Yên nhất thời thay đổi, đi tới trước mặt phó xã trưởng, không ngừng gật đầu sau đó quay lại chỗ quản lý đầu hói, đoạt lấy microphone, chỉ vào Từ Na hung tợn kêu lên:

- Cô là thứ gái đi bán còn dám chạy ra nhảy nhót, một vạn rưỡi, tôi xem cô còn dám theo tôi tranh?

Khí thế của Từ Na lại giảm xuống, vừa định quay đầu xin chỉ thị của Tần Mục, Tần Mục đã nói:

- Mỗi lần cao hơn hắn gấp đôi!

Gấp đôi, chính là ba vạn, ánh mắt những người chung quanh nhất thời tràn ngập sùng bái, nóng cháy nhìn lên thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen, bộ dạng thản nhiên của hắn làm họ yên lòng, đã thật khẳng định thanh niên kia nhất định theo đến cùng.

Từ Na cắn cắn môi, xem như bất cứ giá nào, giơ tay kêu lên:

- Ba vạn!

Ba vạn! Mọi người bị con số trên trời này làm ngây người, ngay ý niệm vỗ tay cũng không còn nhớ tới.

Hoàng Loan Yên lại bị Từ Na hung hăng cho một bạt tai, sắc mặt biến thành dữ tợn, nghiêng đầu nhìn phó xã trưởng, thấy hắn gật đầu, run rẩy giơ microphone kêu lên:

- Ba vạn rưỡi!

- Bảy vạn!

Từ Na cũng bị lên cơn tức, đem tính cách nóng nảy của con gái Bắc Liêu biểu hiện ra ngoài.

Hoàng Loan Yên lại xin chỉ thị ông chủ, rốt cục cắn răng đỏ mắt hô lên:

- Tám vạn!

Vẻ mặt khí thế đầy hung ác nhìn Từ Na, mưu toan vặn ngã nàng. Đáng tiếc Từ Na lại đem oi bức bao ngày hoàn toàn phun ra, đương nhiên không thèm để ý tới, lập tức quát:

- Mười sáu vạn!

Oanh! Lúc này triệt để oanh động, cho dù là thần tài trong huyện cũng sẽ không vô duyên vô cớ lấy ra mười sáu vạn mua một ca khúc của một cô gái vô danh ca hát phòng trà. Nhưng thủ pháp kêu giá gấp bội kiểu này làm huyết khí toàn bộ mọi người đều dâng lên, nhất thời tiếng vỗ tay đầy tràn, tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng tranh cãi, cả đại sảnh như biến thành cái chợ, mũi nhọn nhắm thẳng vào người Hoàng Loan Yên.

Lúc này phó xã trưởng quay đầu nhìn ra sau liếc mắt, lại nhìn Hoàng Loan Yên lắc đầu.

Hoàng Loan Yên nhất thời như bóng cao su xả khí, xám xịt chạy tới bên người phó xã trưởng. Phó xã trưởng biến sắc, phẫn nộ tát Hoàng Loan Yên hai bạt tai, thở phì phì đứng lên bỏ đi ra ngoài.

Khóe môi Hoàng Loan Yên đổ máu, nhưng vẫn luyến tiếc cha mẹ áo cơm của mình, vội vàng khom người đi theo sau phó xã trưởng.

Dương Yết bị quản lý hói đầu đẩy tới, lúc này mới hồi phục lại tinh thần. Vốn nàng cho rằng mình cuối cùng sẽ bị bức bách phải hát ca khúc khiến người Bắc Liêu căm thù đến tận xương tủy kia, ai ngờ quanh co một vòng lại xảy ra chuyển biến, cuối cùng làm cho bọn hắn không thực hiện được. Nhìn thân ảnh chật vật của đám người phó xã trưởng, Dương Yết dùng thanh âm êm tai nhất của mình hỏi Từ Na:

- Không biết chư vị muốn nghe ca khúc gì đây?

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Từ Na, cho dù là đám người phó xã trưởng đã ra tới cửa cũng chậm lại bước chân, muốn nghe xem ca khúc giá trị mười sáu vạn kia là ca khúc nào.

Từ Na đưa mắt nhìn Tần Mục, Tần Mục chậm rãi đứng lên, áp mũ hạ thấp xuống, thanh âm lại vang vang xuyên thấu nội tâm của mọi người.

- Đại đao hướng trên đầu nhóm quỷ chém tới!

Nhất thời sắc mặt mọi người giống như uống nửa cân rượu đế đỏ bừng, trầm tĩnh khoảng ba giây cả nóc phòng như bị tiếng vỗ tay hoan hô xốc ngược lên, Tần Mục mỉm cười, một lần nữa ngồi trở xuống cầm lên rượu đỏ trước mặt uống một hớp.

Âm nhạc hùng hồn to rõ vang lên, đem suy nghĩ của mọi người nháy mắt mang về đến thời đại tranh vanh nhiệt huyết, theo thanh âm của Dương Yết vang lên:

- Đại đao hướng…

Bắt đầu cả đại sảnh đều đồng thời đứng lên, đem ca khúc cách mạng kinh điển hát vang.

Phó xã trưởng xanh mặt, liếc mắt nhìn bóng lưng Tần Mục thật sâu, nổi giận đùng đùng mang theo tùy tùng rời đi. Nhưng cái nhìn kia bao hàm rất nhiều hương vị.

Thanh âm tiếng hát dõng dạc vang lên ba lần liên tục, trên mặt mọi người tràn đầy dáng tươi cười thỏa mãn. Lúc này Dương Yết lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào, cầm váy trắng trong tay, giày cao gót không ngừng giẫm ra thanh âm đầy tiết tấu tiến về phía trước.

Tất cả mọi người ngừng trò chuyện, nhìn vị mỹ nữ tao nhã đi tới bên cạnh Tần Mục, trên mặt mang theo tia cười cảm kích. Nàng chậm rãi đưa microphone lên miệng, thanh âm mềm mại hỏi:

- Vị tiên sinh thần bí này, tôi có thể hát một ca khúc riêng cho ngài không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.