- Sao lại thế này?
Nhìn thấy hai bên đánh nhau còn chưa quá kịch liệt, Tần Mục cũng không sốt ruột trầm mặt hỏi.
Gương mặt xinh đẹp của Cừu Tiểu Thiền dưới ánh đèn lộ vẻ phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói với Tần Mục tên thanh niên bị Cừu Tiểu Bằng nắm áo đã đem tay sờ soạng bậy bạ trên người nàng cùng Mạnh Á Linh, trong miệng còn thốt lời bẩn thỉu. Vì vậy Cừu Tiểu Bằng mới động thủ, chuyện này cũng không thể trách hắn.
Tần Mục hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu như hắn không động thủ tôi mới có thể trách hắn!
Nói xong chỉ chỉ ghế bên cạnh, ý bảo Cừu Tiểu Thiền ngồi xuống xem cuộc vui. Nếu trong phòng ca vũ này thấy có người đánh nhau còn không ra mặt khuyên can, vậy thì khỏi cần tiếp tục mở cửa.
Quả nhiên một người đàn ông đầu hói vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa lau mồ hôi. Hắn không đi ngăn cản trận đánh nhau, ngược lại chạy tới cạnh một bàn khách quý có tấm màn thủy tinh ngăn cách, cúi người nói gì đó. Tần Mục nhìn không thấy bóng lưng người kia, nhưng tên quản lý hói đầu lại không ngừng gật gật đầu, trên mặt lộ ra tươi cười.
Một lát sau, Cừu Tiểu Bằng lôi kéo Mạnh Á Linh đi tới, buồn bực uống cạn một ly nước trái cây trên bàn, nói kháy:
- Con mẹ nó, có vài đồng tiền dơ bẩn thì giỏi lắm sao?
Tần Mục tức giận mắng:
- Ngồi xuống, văn minh một chút, thành bộ dáng gì nữa!
Cừu Tiểu Bằng vốn đang giận run không chỗ phát tiết, hiện tại bị Tần Mục trách mắng, sắc mặt trướng lên đỏ bừng, căm giận ngồi xuống ghế. Mạnh Á Linh ngồi bên cạnh hắn, thấp giọng an ủi.
Tần Mục gật gật đầu, cũng không nói thêm lời nào, vừa lúc này ở bên sô pha bên cạnh hiện ra một đầu người hướng Tần Mục giơ cao ly rượu, Tần Mục mỉm cười, cũng bưng ly rượu ý bảo.
Người nọ toét miệng, đem rượu chậm rãi đổ xuống đất, sau đó bày ra bộ dạng khinh thường quay đầu đi.
- Con mẹ nó!
Cừu Tiểu Bằng thấy một màn này rốt cục không thể nhẫn nhịn, nhảy dựng lên muốn nắm lấy ghế dựa, lại bị Mạnh Á Linh gắt gao nắm chặt, trong miệng nói:
- Tiểu Bằng ca, đừng, chớ chọc bọn hắn, bọn hắn là khách thương nước ngoài.
Trong ánh mắt Tần Mục chợt lóe tinh quang, thấp giọng nói:
- Tiểu Bằng, ngay lời của tôi mà cậu cũng không nghe sao?
Cừu Tiểu Bằng giãy dụa chốc lát mới không chút cam lòng buông tay, khẩu khí mang theo lửa giật ngút trời hỏi:
- Tần ca, hắn vũ nhục anh như vậy, anh cũng có thể nhẫn? Tôi thật sự là không nhịn được!
Tần Mục trừng mắt, Cừu Tiểu Thiền vội vàng kéo em trai ngồi xuống. Từ Na le lưỡi nói:
- Bọn họ là người của Đông Chi Na liên hợp hội xã Nhật Bản, vừa rồi tên quay đầu chính là phó xã trưởng, nghe nói quan hệ ở thành phố rất mạnh đâu.
Ánh mắt Tần Mục chậm rãi nhắm lại, trong lòng bắt đầu tính toán. Dù sao hắn cũng là hồng tam đại, tinh khí thần của thế hệ trước hắn cũng chiếm được truyền thừa, tuy nói hiện tại cải cách mở ra, hoan nghênh công ty ngoại quốc có thành ý thực lực đến trong nước đầu tư, nhưng đây là xây dựng trên cơ sở tôn trọng hợp tác lẫn nhau. Đông Chi Na? Tần Mục bị chữ nghĩa mang theo vũ nhục kia hoàn toàn chọc giận.
Nhưng trên mặt hắn không hề lộ ra biểu tình nào, ngược lại tiếp tục bình tĩnh ngồi yên, sàn nhảy chậm rãi tối xuống, cuối cùng trở nên lặng yên không còn chút âm thanh.
Mọi người trong sàn nhảy từ từ tản ra, trở về chỗ ngồi của chính mình. Lúc này quản lý hói đầu cầm microphone đi tới giữa sàn nhảy, thần tình đầy hồng quang tuyên bố, Dương Yết tiểu thư sẽ hát thêm một khúc “Hoa bờ đối diện đang nở”.
Ngay khi mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, một thanh âm chói tai không chút hài hòa xuất hiện:
- Chờ một chút, lão bản của chúng tôi nói, do ông ấy chọn bài hát, chỉ cần Dương Yết tiểu thư hát, mỗi bài hát ông chủ trả một trăm nhân dân tệ!
Tiếng hoan hô nhất thời yên tĩnh xuống, mọi người ngoài ý muốn nhìn người đàn ông dương dương tự đắc đứng dậy, nhìn bộ âu phục màu vàng thật khó chịu, dù tay hắn vung cao trăm đồng tiền nhưng thắt lưng cũng không hề có chút dấu hiệu thẳng thắn.
Từ Na căm giận liếc nhìn Hoàng Loan Yên, quyệt miệng, trong đôi mắt lóe lửa giận, hung hăng mắng:
- Vương bát đản, chó săn!
Khóe môi Tần Mục lộ ra ý cười, Hoàng Loan Yên chính là tên quay đầu đổ rượu khi nãy, thoạt nhìn Từ Na đầy hận ý đối với hắn. Mạnh Á Linh mới khuyên xong Cừu Tiểu Bằng, lại giữ chặt tay cô bạn nhẹ nhàng nói:
- Na Na, đừng nóng giận, vì loại đàn ông kia thật không đáng.
Tần Mục nhất thời hiểu được, như có suy nghĩ gì nhìn lên Từ Na.
Lúc này Dương Yết đã thay đổi một thân váy dài trắng tinh uyển chuyển đi ra, quản lý đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói gì đó. Trong ánh mắt chờ đợi của nhiều người, Dương Yết cầm microphone, nói:
- Không biết ngài muốn nghe ca khúc gì đây? Tôi không biết Nhật ngữ!
Hoàng Loan Yên đắc ý cầm tiền, khom người xin chỉ thị gã phó xã trưởng, cất giọng nói:
- Lão bản của chúng ta nói, dùng Trung văn cũng được, nghe bài Anh Hoa quốc độ.
Sắc mặt Dương Yết nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Thực xin lỗi, tôi không biết hát!
Nàng thuận tay cầm microphone nhét vào trong tay quản lý, xoay người muốn rời đi.
- Nếu cô không hát, tôi sẽ đi tới ngành có quan hệ tố cáo các người lãnh đạm khách hàng, có hành vi bịp bợm.
Hoàng Loan Yên lấy ra thêm hai tờ trăm đồng cao giọng hô:
- Ba trăm, một ca khúc. Dương Yết tiểu thư, cô hát cả đêm chỉ có hai ba mươi đồng đi, ba trăm này đủ cô vất vả nửa tháng.
Hoàng Loan Yên uy hiếp cùng dáng vẻ hung hăng càn quấy nhất thời khiến mọi người chung quanh căm tức, trong đó có một người tuổi trẻ hô lớn:
- Bốn trăm, không cần hát cho hắn, tôi chọn một ca khúc!
Trên khuôn mặt Dương Yết nhất thời hiện lên nụ cười đẹp như hoa, nhìn phương hướng kia nói:
- Tiên sinh, không biết ngài muốn nghe ca khúc nào đây?
Người nọ còn chưa nói gì, Hoàng Loan Yên đã xoay người xin chỉ thị ông chủ, lập tức hô:
- Tám trăm, nghe Anh Hoa quốc độ.
- Một ngàn! Tôi chọn ca khúc!
Lại một người đàn ông khẩu âm Bắc Liêu, nhìn thấy người trẻ tuổi kia lộ ra sắc mặt khó xử liền há miệng hô lên.
- Một ngàn hai!
Trên mặt Hoàng Loan Yên lộ dáng tươi cười đắc ý, ông chủ có rất nhiều tiền, kêu lên thật sự sảng khoái.
- Một ngàn rưỡi!
Người đàn ông kia lại kêu lên, chẳng qua thanh âm đã có chút run rẩy.
- Hai ngàn! Hai ngàn! Còn có ai dám hô nữa hay không.
Trong tay Hoàng Loan Yên đã là hai mươi tờ tiền lớn, bộ dáng tiểu nhân đắc chí nhìn quanh bốn phía.
Hai ngàn đồng, ở cuối năm 92 tương đương bốn tháng tiền lương của nhân viên công vụ, trong khoảng thời gian ngắn toàn trường vắng lặng, Hoàng Loan Yên hung hăng càn quấy phun nước bọt lên ngón tay, làm ra vẻ đếm đếm tiền mặt.
Trong mắt Từ Na tràn ngập cơn tức nhìn Hoàng Loan Yên, tay hung hăng nắm chặt ly rượu, hận không thể đem ly rượu hất lên đầu của hắn.
Đôi mắt khép hờ của Tần Mục chậm rãi mở ra, nhìn Từ Na nói:
- Thật tức giận phải không?
Từ Na gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi hận không thể lột lớp da tôn tử của hắn!
Tần Mục mỉm cười, hất cằm nói:
- Vậy cô kêu giá đi, tôi nghe.