[Dịch]Thanh Quan

Chương 252 : Phòng ca vũ Hải Triều​




Kết quả nàng chỉ nhìn trúng một chiếc nhẫn hình dáng thật tinh mỹ, Tần Mục mang theo cảm giác quái dị mua cho nàng, nhưng không biết vì sao nàng không đeo nhẫn lại thận trọng cất vào trong túi xách của mình.

Cừu Tiểu Thiền hứng trí thật cao, mãi cho tới khi lên xe về trong huyện vẫn còn nói mãi không ngớt. Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng nhìn nhau cười khổ. Chuyến đi này Tần Mục hao tốn gần vạn đồng, nhưng có người mẹ cùng hai tình nhân kiếm tiền tài giỏi, hắn xài tiền cũng thật thuận tay.

- Tần bí thư, trong huyện Lan Trữ có nơi nào vui vẻ không, cảm giác hôm nay đi chơi còn chưa đủ đâu.

Cừu Tiểu Thiền chợt hỏi.

Tần Mục mỉm cười nghĩ tới hai cô gái gặp trên đường mấy ngày trước, nói:

- Nghe nói trong huyện Lan Trữ còn có một phòng ca vũ Hải Triều rất không tệ, như vậy đi, chúng ta về thay quần áo, tối nay qua đó, xem như tôi mời cô bữa tiệc tẩy trần vậy.

Cừu Tiểu Thiền khựng người, phòng ca vũ lưu hành một thời, trong huyện Tây Bình đều nói tiêu phí trong phòng ca vũ rất đắt, người bình thường không thể đi vào. Loại đồn đãi này làm Cừu Tiểu Thiền có chút bận tâm, chột dạ nói:

- Tần bí thư, đi vào trong đó hẳn rất đắt đi, tôi nghĩ hay là chúng ta đừng đi. Tôi thấy hôm nay anh cũng đã mệt mỏi, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải đi làm.

Tần Mục nghiêng đầu trừng mắt nhìn nàng, ra vẻ tức giận nói:

- Ý của cô muốn nói tôi là ông già sao?

- Ách…

Cừu Tiểu Thiền nhất thời không nói được gì, nếu như nói Tần Mục là ông già, năm nay nàng hai mươi bốn tuổi, không phải thành bà già sao? Ông già, bà già…Cừu Tiểu Thiền cũng không rõ vì sao mình lại nghĩ tới bộ dạng biến già của mình cùng Tần Mục, tâm tình dao động, không nhịn được nói:

- Còn nói là ông già đâu, Tần bí thư, tôi làm sao cảm thấy được tuổi của anh không lớn sao lại nhiều tâm tư như thế đây.

Cánh tay Cừu Tiểu Bằng run lên, xe con chao đảo. Tần Mục trở tay không kịp, sau lưng đụng cửa xe, thấp giọng trách mắng:

- Tiểu Bằng, lái xe thế nào vậy, chơi xiếc sao?

Cừu Tiểu Bằng cũng không dám giải thích, vội vàng chuyên tâm lái xe, trong lòng âm thầm kêu khổ: Chị ah, cả ngày chị luôn giáo dục em phải nhìn nhiều nghe nhiều, xem chị đã nói gì kia, đây là ngữ khí nói chuyện với bí thư sao?

Tần Mục cũng không để ý tới, chỉ mắng Cừu Tiểu Bằng một tiếng cũng không tiếp tục bày ra uy phong lãnh đạo, lại nói tiếp:

- Người ah, chính là thích như vậy. Sớm tiếp xúc phương diện này một chút, kỳ thật cũng xem như đã già, bản thân tôi cũng muốn vô tư như các sinh viên, nếu không cuộc sống thật khô khan thôi.

Lý do của Tần Mục có chút gò ép, nhưng Cừu Tiểu Bằng chuyên tâm lái xe, Cừu Tiểu Thiền còn đang rối rắm nên không ai nói gì.

Tần Mục liền cười cười nói:

- Tiểu Bằng, tuổi không còn nhỏ đi, nên tìm một đối tượng rồi.

Nói xong hắn liền hối hận, làm gì còn bộ dạng lãnh đạo, không có việc gì lại đi khuyên nhủ cấp dưới tìm đối tượng.

Cừu Tiểu Bằng đổ mồ hôi, cảm giác toàn thân mình rét run.

Vốn hắn đang vô cùng khẩn trương, Cừu Tiểu Thiền còn nói thêm vào:

- Đúng vậy, tiểu Bằng, em cũng nên tìm lão bà về quản lý em đi.

Khi nói những lời này, Tần Mục không khỏi quay đầu nhìn nàng. Nàng bị ánh mắt của hắn làm đỏ bừng mặt, cảm giác như chị gái cùng anh rể đang khuyên cậu em vợ giải quyết đại sự chung thân, khiến không khí trong xe có chút kỳ quái.

Từ đó về sau dọc đường cũng không tiếp tục nói chuyện, khi về đến huyện thành thì ánh đèn đã lên. Tần Mục lấy di động gọi điện cho cô gái hôm trước, không bao lâu đã nghe một thanh âm thanh thúy vang lên:

- Alo, xin chào, xin hỏi tìm ai?

Bộ dạng như một tiểu thư khuê các nói chuyện.

Tần Mục ha ha cười, nói:

- Tôi, là tên nhà quê. Tối nay có rảnh không?

- Nha? Anh thật sự gọi tới!

Cô gái vô cùng giật mình, trong khẩu khí tràn ngập kinh ngạc.

Tần Mục cười nói:

- Một giờ nữa gặp lại trước cửa phòng ca vũ Hải Triều, tôi muốn mang theo hai người bạn.

Cô gái cũng đáp ứng, nói mình sẽ mang theo cô bạn hôm trước, Tần Mục đương nhiên đồng ý. Nhưng cô gái thật hảo tâm, còn dặn hắn mang theo tiền, đừng để lúc đó bị người bắt lại. Tần Mục nghe xong cười vang, cảm thấy được trò chuyện với cô gái kia khiến tâm tình sang sảng hơn rất nhiều, đem tâm sự trong lòng buông xuống, chuẩn bị tối nay vui chơi thoải mái.

Ba người quay về ký túc xá, cất quần áo. Tần Mục thay bộ thường phục, chọn mũ lưỡi trai màu đen, lại đeo kính mắt màu trà, cho dù là người quen nhìn thấy phỏng chừng cũng không dễ dàng nhận ra hắn.

Cừu Tiểu Thiền nhìn thấy cách ăn mặc của Tần Mục liền bật cười, tuy Cừu Tiểu Bằng không dám cười thành tiếng nhưng cũng nghẹn đỏ mặt. Tần Mục bất đắc dĩ nhìn đồng hồ, nói:

- Thời gian đã đến rồi, chúng ta không cần lái xe, đi bộ thôi, có lợi cho thân thể.

Hai chị em Cừu gia gật đầu, Cừu Tiểu Thiền thấp giọng than thở một câu, Tần Mục không nghe thấy cũng không truy cứu, đi xuống lầu trước.

Kỳ thật Cừu Tiểu Thiền muốn nói hắn cẩn thận như vậy chỉ là vì muốn đi ra ngoài hủ bại mà sợ bị người khác nhận ra thôi. Hôm nay nàng cực kỳ vui vẻ, Tần Mục tặng cho nàng chiếc nhẫn thật đẹp mà chính nàng cũng không dám nghĩ tới, vừa về nhà đã lấy ra đeo thử, cuối cùng mới bỏ vào hộp giấu dưới gối.

Cảnh đêm huyện Lan Trữ so với huyện Tây Bình quả thực chính là trên trời dưới đất. Bóng đêm vừa bao phủ, ánh đèn neon bao trùm khắp thị trấn tạo nên sắc thái mông lung, làm cả thị trấn có vẻ sặc sỡ muôn màu.

Phòng ca vũ Hải Triều nằm ở góc tây bắc thị trấn, Tần Mục nhìn cấu tạo chỉnh thể của phòng ca vũ từ xa, thoáng gật nhẹ đầu. Cả phòng ca vũ chỉ có một tầng, nhưng ý niệm thiết kế phi thường tân triều, mang theo kiến tạo hình dáng hơi tròn trịa. Hai bên là cây cột xanh vàng rực rỡ, một tấm thảm đỏ trải dài từ nơi dừng xe xuôi đến tận bên trong.

Cách cửa lớn chừng bảy tám thước, có hai cô gái đang nắm tay nhau nhìn sang bên này. Tần Mục mỉm cười đi qua, nói:

- Sao đây, thật sự tin tưởng tôi ah, biết tôi nhất định sẽ đến?

Cô gái mặc quần lửng trắng hôm nay mặc váy tràn đầy khí tức thanh xuân, đôi giày cao gót màu hồng, nhìn qua duyên dáng yêu kiều, không giống như những cô gái tùy tiện ngoài đường. Mà cô gái còn lại có mái tóc xù, mặc chiếc áo ngắn màu đen tơ tằm, chiếc váy mi ni bên dưới ngắn tới mức có thể tiết ra phong cảnh bên dưới chân nàng.

Tần Mục giới thiệu mọi người với nhau, sau đó đi vào phòng ca vũ. Vừa mới đẩy cửa ra, một cỗ hơi lạnh tràn đến, khiến cô gái run rẩy, nhỏ giọng nói:

- Thật là lạnh, sớm biết vậy mặc nhiều một chút.

Cừu Tiểu Thiền vừa nhìn thấy cô gái mặc váy ngắn này đã cảm thấy không vừa mắt, nghe nàng nói như vậy liền trêu chọc một câu:

- Đây là gọi người thích xinh đẹp phải chịu lạnh lẽo, cần phong độ không cần ấm áp.

Lời trêu chọc như vậy còn chưa được lưu hành, Cừu Tiểu Thiền nói chuyện mang theo ý nghĩa xấu, cô gái nghe hiểu ra, đôi mắt trang điểm loang lổ mở to, kêu lên:

- Cô…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.