[Dịch]Thanh Quan

Chương 171 : Lão Binh nghèo khó​




Hai cán bộ thôn vẻ mặt khó xử, Bành Đức Lượng nhìn qa Bành Hữu Hải nháy mắt, Bành Hữu Hải vừa cười vừa nói:

- Tần hương trưởng, lúc này đã là giữa trưa, chúng ta đi ăn cơm đi.

Tần Mục nhìn qua hai người, sắc mặt thoáng biến thành đen, đảo mắt cười rộ lên, gật đầu cười nói:

- Tốt, ăn cơm, công tác cũng không phải ngày một ngày hai làm xong. Nhưng mà cơn bữa nào cũng phải ăn, tôi ăn cùng mọi người.

Bành Hữu Hải vội vàng nói:

- Tần hương trưởng, vậy không được, dù sao ngài là hương trưởng, đến thôn Hạ Sơn của chúng tôi, còn có thể ủy khuất ngài sao? Tôi đi chuẩn bị một chút, bốn món ăn một chén canh, tuyệt đối phù hợp với quy định của cán bộ.

Tần Mục khoát khoát tay nói ra:

- Có lẽ mọi người không biết, tôi vốn tới từ một thôn nghèo khó, trấn Hà Tử thôn Tây Sơn biết chứ. Đi tới nơi này, tôi lại nhớ đến đoạn thời gian gian khổ lúc dó. Hôm nay đừng nói, nghe tôi, thật sự nhớ lại cảnh lương thực phụ bánh bột ngô với dưa muối đấy.

Nói xong Tần Mục chắp tay sau lưng đi thẳng về phía trước, khi tới nơi này, hắn đã chú ý có gia đình có tiếng nữ nhân chửi bậy, tiếng hài tử khóc thét và tiếng lão nhân ho khan. Dưới tình huống bình thường, ở vào loại tình huống này người ta đặc biệt dễ dàng tìm người tố khổ, Tần Mục đã quyết định chủ ý như vậy, có lẽ có thể dò xét nghe ngóng tiếng gió gì đó không chừng.

Hai người họ Bành đi theo sau Tần Mục, thấy Tần Mục đi cong, gõ vang cửa một nhà ven đường, Bành Hữu Hải thấp giọng nói ra:

- Chú à, có thể là chuyện xấu, nhà của lão Binh này há mồm không giữ miệng, nếu chuyện trong thôn chúng ta lộ ra ngoài, vậy thì hai chú cháu mình xong rồi.

Bành Đức Lượng gật gật đầu, thấp giọng nói nhỏ vào tai Bành Hữu Hải phân phó vài câu, Bành Hữu Hải gật gật đầu đi về phía nhà mình.

Tần Mục nhìn qua Bành Đức Lượng phất phất tay, đợi Bành Đức Lượng đi đến trước mặt hắn, Tần Mục chỉa chỉa bóng lưng Bành Hữu Hải, kỳ quái nói ra:

- Hữu Hải trưởng thôn đi làm cái gì?

Bành Đức Lượng cười nói:

- Nó nhớ tới trong thôn còn có việc gấp cần làm, buổi trưa hôm nay phải đi, để tôi xin lỗi hương trưởng, buổi trưa hôm nay không thể đi cùng ngài.

Tần Mục cười ha hả, nói ra:

- Có công tác phải đi làm, tôi cũng không phải quan lão gia, dân sự lớn hơn trời.

Bành Đức Lượng không ngớt lời đồng ý, cũng không có nhiều lời. Lúc này thời đã đã trưa, một nữ nhân nông thôn chừng bốn mươi tuổi tóc tai bù xù đi ra, nhìn thấy Bành Đức Lượng đứng ở ngoài cửa, co rúm người lại, nhỏ giọng nói:

- Chú, chú tới.

Bành Đức Lượng giải thích cho Tần Mục biết, trong thôn Hạ Sơn có vài hộ họ khác, mặt khác đều họ Bành, bao nhiêu cũng có chút quan hệ, nam nhân trong nhà này mọi người đều gọi là lão Binh, đã từng đi lính, là bộ đội phục viên. Tần Mục nhíu mày, bộ đội phục viên về địa phương, trên cơ bản địa phương sẽ an bài công tác, nhưng nhìn tình huống nhà mày, hình như không có chính sách như vậy, ngược lại vô cùng nghèo khó.

Trên mặt Tần Mục cũng không biến hóa, chỉ thân thiết nói ra:

- Đại tẩu, tôi là Dược Mã Hương hương trưởng Tần Mục, buổi trưa hôm nay phiền toái tẩu một chút, tôi ăn cơm trưa ở đây, như thế nào đây?

Vượt quá Tần Mục dự kiến, nữ nhân này chẳng những không có lộ ra ý hoan nghênh, ngược lại vẻ mặt kinh hoàng nhìn qua Bành Đức Lượng kêu lên:

- Chú, chú, tôi cầu chú, tôi không có cáo, tôi thực không có cáo!

Trên mặt Bành Đức Lượng đầu tức giận, lớn tiếng quát lớn:

- Cái gì cáo hay không cáo, Tần hương trưởng đang thể nghiệm tình quan và dân, ở đây ăn bữa cơm và trò chuyện, có gì mà hô, coi chừng lão Binh đánh cô đấy!

Nói xong đầu không dấu hiệu đen lại.

Tần Mục cười gật gật đầu, trong nội tâm nghi hoặc càng lớn, nhưng mà không có hiện ra ngoài, nói:

- Đại tẩu, tôi cũng không ăn cơm chùa, chính phủ có quy định, không thể động của dân một đồng nào, lão Binh là bộ đội phục viên, nên biết quy định này!

Bành Đức Lượng nghe Tần Mục nói như vậy, đi lên vài bước, phất phất tay quát lớn:

- Nhanh đi chuẩn bị chút gì đó, lề mề.

Nói xong nhìn qua Tần Mục mỉm cười.

Thời điểm này trong phòng có tiếng ho khan, nhà của lão Binh đã đáp ứng rồi, sợ hãi rụt rè đi trở về. Bành Đức Lượng cười giải thích, lão Binh thần kinh có chút vấn đề, trong nhà không có tiền trị, kéo dài mãi như thế.

Tần Mục gật gật đầu, không nói cái gì, liền đi vào trong tiểu viện rách nát này.

Lão Binh là quân nhân xuất ngũ hơn bốn mươi tuổi, nhiều năm ốm đau làm cho hắn cả ngày chỉ nằm trên giường gạch, nhìn thấy Tần Mục cùng Bành Đức Lượng đi tới, giãy dụa muốn ngồi dậy chiêu đãi hai người, bị Tần Mục ngăn lại, vẻ mặt cười mỉa ngồi lên giường.

Tần Mục dò xét bốn phía, bốn vách tường đầy vết hun khói, cũng không có cái gì cả, trên tường dán nhiều giấy báo bị nát ra, chỉ có một tấm giấy khen được bảo hộ cẩn thận, khiến cho Tần Mục chú ý.

- Khen thưởng đồng chí Bành Tiểu Binh, chiến công tam đẳng.

Tần Mụcđi tới bìa giấy khen, chậm rãi đọc lên, sau đó nói:

- Đồng chí lão Binh, không nghĩ tới ngai là đại công thần nha, đây chính là quang vinh của thôn Hạ Sơn, cũng là quang vinh của Dược Mã Hương.

Lão Binh khẽ động khóe miệng cười lên, lại không ngớt lời ho khan.

Tần Mục tâm tư khẽ động, đi tới bên người lão Binh giúp hắn đấm lưng, quay đầu hỏi Bành Đức Lượng về lão Binh. Bành Đức Lượng ấp úng, nói Bành Đức Lượng đang đi bộ đội thì có bệnh cũ, bệnh viện cũng chẩn đoán bệnh, nhưng mà không có tiền trị.

Thái độ Bành Đức Lượng còn có cái gì đó ẩn giấu, người sáng suốt có thể nhìn ra được, Tần Mục cũng không có hỏi tới, chỉ thấp giọng hỏi lão Binh thời điểm tham gia quân ngũ.

Lão Binh cũng tươi cười kể chuyện cũ tới khi thức ăn được mang lên.

Nhìn qua vợ lão Binh bưng đồ ăn lên, lão Binh tức giận, quát:

- Tần hương trưởng tới một lần không dễ dàng, tại sao không có chút nhãn lực gì cả vậy? Đi hầm cách thủy con gà mái đi.

Vợ lão Binh nghe xong, lập tức không làm, sốt ruột nói ra:

- Con gà mái một ngày cho hai quả trứng đấy, mỗi ngày còn phải bồi bổ cho ông, giết gà mẹ thì tôi lấy trứng gà đâu cho ông bây giờ?

Lão Binh lập tức mặt mũi tràn đầy gân xanh, giãy dụa đứng lên muốn đánh bà vợ, Tần Mục vội vàng ngăn lại, cầm bánh bột ngô lên cắn một miếng, cười nói:

- Đồng chí Lão Binh, cán bộ phải hòa mình với quần chúng, nếu đồng chí hầm cách thủy con gà, tôi cũng không ăn đâu.

Đồ ăn vừa vào miệng khó nuốt, Tần Mục bảo vợ lão Binh mang chút nước lạnh tới.

Lão Binh nhìn thấy bộ dáng Tần Mục, lớn tiếng thở dài, cũng không biết đang suy nghĩ gì, con mắt hồng lên. Tần Mục nhìn ở trong mắt, cũng không nói ra, mời Bành Đức Lượng cùng ăn. Bành Đức Lượng khoát khoát tay nói không đói bụng, Tần Mục cũng không miễn cưỡng, tiếp tục nói chuyện với lão Binh.

Qua trong chốc lát, ngoài cửa đã có người mời vợ lão Binh ra ngoài. Lão Binh và vợ lão Binh sắc mặt biến hóa, làm cho Tần Mục càng phátcảm thấy thôn Hạ Sơn có vấn đề không nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.