[Dịch]Thanh Quan

Chương 146 : Cát Trung Cường sầu muộn. (1)​




Tần Mục cười khổ, quý phu nhân lạnh lùng như băng của Phố Wall bây giờ lại giống như lão ngoan đồng chưa lớn. Trong đầu hắn linh quang vừa hiện, nói với mẹ nên hỏi lão gia tử một chút, nhìn xem có thể vay một số tiền khuếch xù hay không. Đương nhiên, cho vay phải là Rúp, vay đôla là toi công.

Ông Văn Hoa trầm mặc một lát đáp ứng Tần Mục, sẽ liên hệ với bên đó, đồng thời lại nói cho Tần Mục, vì ban thưởng cho hắn, Ông Văn Hoa lại cho Tần Mục thêm mười vạn đôla, bảo hắn mua trụ sở ở huyện thành đi, đừng cả ngày ngồi xổm như hòn đá trong văn phòng.

Cúp điện thoại, khóe miệng của Tần Mục không ngừng mỉm cười, bây giờ trong đầu của hắn đang suy nghĩ tới nhân vật trọng yếu - Tần lão gia tử.

Đảo mắt đã qua ba tháng, vạn vật yên tĩnh trong mùa đông, chúng đều bày ra tư thái xấu hổ của mình, phong tỏa khí tức sinh mệnh của mình dưới lớp băng.

Miếu Trấn trải qua nửa năm nghỉ ngơi lấy sức, các loại sản nghiệp được Tần Mục đại lực can thiệp đã bắt đầu khởi bước ra bên ngoài rồi. Nhà máu nấu rượu lâu năm cũng phân xử gia sự xong, nhà máy rượu bị Chu Lão Cửu đạt được, bán nhãn hiệu thuộc về em vợ Lưu Bằng.

Trong đó Tần Mục không thể nói gì, lại dặn dò Chu Lão Cửu nhãn hiệu mới phải khai hỏa, không tiếc vận dụng tiền vay đi quảng cáo. Chu Lão Cửu treo tâm đi làm, hiệu quả còn rất không tệ, sau đó Chu Lão Cửu mừng rỡ đi gặp Tần Mục cảm tạ.

Lưu Đan mấy ngày nay đã bán cửa hàng bán lẻ ra ngoài, sau đó tiền có đạt lưu một phần cho Tôn đại gia cùng Tôn đại nương. Vốn là tiền của bọn họ, kết quả bị đứa con thứ hai đoạt hế, nói Lưu Đan những năm này mượn tiền của Tôn Đại Thành chưa trả lãi đủ, làm cho Lưu Đan khóc không ra nước mắt. Về sau vẫn năn nỉ Tần Mục, từ chỗ Tần Mục mượn năm ngàn đồng kín đáo đưa cho hai lão nhân, không cho tên đó biết.

Sau khi giải quyết chuyện cơ bản, Lưu Đan cùng Tần Mục mua một cư xá trong chung cư sáu tầng ở thị trấn. Đây là nơi hai người gặp nhau, cũng là chỗ ở của Lưu Đan trong trấn.

- Em bây giờ ở đây, còn thiếu nợ anh một khoản tiền, làm sao bây giờ?

Sau khi tắm rửa xong toàn thân Lưu Đan tỏa hương khí, thân thể được Tần Mục không ngừng cày bừa nên càng trơn bóng, toàn thân lộ ra nét thùy mị của thiếu phụ.

Tần Mục mỉm cười, thò tay nhéo mũi của Lưu Đan một cái, cười nói:

- Vậy em ở với anh, làm nô lệ của anh!

Lưu Đan nghiêng đầu nhìn Tần Mục, đôi bàn tay trắng như phấn đánh nhẹ vào ngực của Tần Mục vài cái, gắt giọng:

- Cũng không biết ma chứng gì, từ khi nhìn thấy anh thì trái tim của em đã đọng trên người của anh, anh chính là yêu tinh hại người.

Tần Mục cười ha ha, hai người ra sức an ủi nhau cả đêm, ngày thứ hai là chủ nhật, Tần Mục chưa có trở về Miếu Trấn, buổi chiều lại theo Lưu Đan chạy tới phòng ca múa vừa mua. Lắp đặt thiết bị đã toàn bộ làm tốt, đợi ngày sau khai trương. Lưu Đan cùng Bành Nam hai người bận trước bận sau, trang trí phòng ca múa rất ưu nhã, trong trong ngoài ngoài lộ nét quý phái.

Bành Nam chính là nhan viên phục vụ Lưu Đan gọi là "Cửu Châu", trong khoảng thời gian tiếp xúc sau này, Tần Mục mới rõ ràng cảm nhận được nhìn người không nên nhìn bề ngoài, Bành Nam này ném thân phận phục vụ viên đi, nàng chẳng những xinh đẹp, dám nói dám làm, hơi có chút hấp tấp. Cũng thường xuyên đùa với Lưu Đan cùng Tần Mục sẽ chơi song phi, tuy nhiên trong lòng Tần Mục có chút ý nghĩ, vãn nghiêm khắc cự tuyệt.

Tần Mục tiến vào phòng ca múa, vừa cười vừa nói:

- Xem hai người bố trí nơi này không như phòng ca múa, ngược lại rất giống phòng khách của quý tộc đấy.

Lưu Đan cùng Bành Nam nghe không hiểu Tần Mục nói có ý gì, chỉ tươi cười. Thuê người phục vụ đã đượcBành Nam làm không sai biệt lắm, thời điểm này y quan chỉnh tề, đang chờ đốt pháo khai trương mà thôi.

Thời gian khai trương của phòng ca múa là ba giờ chiều. Vốn dựa theo cái nhìn của Lưu Đan, khai trương đương nhiên buổi sáng là tốt nhất, Tần Mục không có đáp ứng, phòng ca múa thuộc phạm trù sống về đêm, khai trương sớm như vậy làm gì?

Ba giờ xế chiều hai hàng nhân viên nữ mặc trang phục quý tộc xinh đẹp đứng trước cửa, hấp dẫn dân chúng của con phố mua sắm, bọn họ đứng cách phòng ca múa không xa, nghị luận sinh ý của hàng này làm cái gì.

Tiếng pháo nổ lên, bảng hiệu có mấy chữ vàng "Phòng ca múa thanh nhã" đong ở cửa chính, Tần Mục gật gật đầu, đây chính là sản nghiệp hắn chuẩn bị cho Lưu Đan, một khi chính mình tách ra với Lưu Đan, xem như mình đền bù tổn thất.

Hào khí càng nhiệt liệt hơn, tiêu phí của thị trấn còn nhiều hơn hương trấn, cộng thêm người trong con phố mua sắm này rất thừa tiền, đã có người tiến lên hỏi thăm phòng ca múa này rốt cuộc là cái gì. Nữ nhân viên phục vụ trải qua Bành Nam huấn luyện, cộng thêm Tần Mục chỉ điểm một ít hạng mục công việc cần chú ý, nhao nhao cười yếu ớt giới thiệu nội dung với người hỏi.

Cót kẹtzz!

Tiếng phanh xa nhanh vang lên, một xe Jeep màu xanh dừng bên ngoài cửa, mấy người hùng hổ đi xuống.

- Tránh ra tránh ra, liên phòng chấp pháp.

Âm thanh quen thuộc vang lên, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, Cát Trung Cường dẫn theo mấy người cục công thương đi tới.

Một đoàn người trực tiếp đi đến trước mặt Lưu Đan, Cát Trung Cường từ trên nhìn xuống đánh giá Lưu Đan. Lưu Đan hôm nay mặc bộ quần áo lưu cừu thiếp thân, trên cổ có khăn quàng cổ bằng da lông màu tím quý phái. Khăn quàng cổ như vạt áo ưu nhã dán trước ngực mình, làm cho tư thái lồi lõm của nàng hiện ra, nhất là phong quang ở ngực, làm cho Cát Trung Cường kìm lòng không được nuốt từng ngụm nước bọt.

- Lưu đại muội tử, thực xin lỗi, đây là các đồng chí ở cục công thương, chúng ta đi vào nói sau.

Khóe miệng của Cát Trung Cường hiện ra một tia âm tàn. Ngày đó hắn bị đánh xong, liền dẫn mấy người bắt lấy mấy tên lưu manh ở phố buôn bán, từ trên xuống dưới hỏi một lần, mấy tên nhóc này chết sống không biết chuyện hắn bị đánh. Về sau hắn trải qua nghe ngóng mấy lần, xác nhận Lưu Đại Hữu đột kích là tâm huyết dâng trào, căn bản không phải hành động có kế hoạch. Cát Trung Cường nghẹn khẩu khí, suy nghĩ cách trừng trị Lưu Đan, nghĩ đến Lưu Đan toàn thân tỏa ra hương vị nữ nhân nóng bỏng, Cát Trung Cường cũng cảm thấy nóng lên.

Tuy hắn bị gọi về cục công an, nhưng mà từng tiếng gió ở khu phố buôn bán này vẫn rơi vào trong tai hắn, Lưu Đan chuẩn bị mở phòng ca múa, hắn liền mang theo đám người cục công thương tới gây phiền toái cho Lưu Đan.

Tần Mục ở bên cạnh nhìn qua, có chút lắc đầu, cũng đi theo sau lưng mọi người.

Vào cửa Cát Trung Cường đã chặc chặc lưỡi tán thưởng, tin đồn nói Lưu Đan đã giàu có lên, có thể có sản nghiệp to lớn như thế nào. Sau đó chuyển tới quầy bar tử rượu, cầm lấy một bình rượu,mở ra uống.

Tần Mục nhíu mày, đứng ra nói:

- Trong lúc chấp pháp anh dám uống rượu sao?

Trên mặt Cát Trung Cường khó chịu nhíu mày, giọng của Tần Mục hắn còn nhớ rõ, chính cái mặt này hắn cũng không quên, nghe Tần Mục nói lạnh nhạt, hắn vỗ bàn kêu lên:

- Móa, cái phòng ca múa đã bị niêm phong, tao tới kiểm tra bọn mày có bán rượu giả hay không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.