[Dịch]Thanh Quan

Chương 1203 : Vạch tấm màn đen ở Uy Bình. (2)




Nói xong hắn lại ném tàn thuốc ra khỏi xe.

- Còn hút thuốc cái gì, tắt mau.

Bạch Nhược Hàm mở một hộp nước hoa xịt trong xe.

- Em không được hút thuốc, vậy còn chuẩn bị cái này?

Tần Mục vô tâm hỏi một câu. Bạch Nhược Hàm động tác lập tức ngây người, Văn Nhập Hải xem xét có chút không đúng, vội vàng nói:

- Tần chủ tịch, chuyện nơi này giao cho tôi, ngài đi lại mệt mỏi nên nghỉ ngơi sớm.

Nói xong Văn Nhập Hải toát mồ hôi lạnh chui ra ngoài, hắn là người bên cạnh Tần Mục nên công phu nhìn mặt nói chuyện đã lô hỏa thuần thanh, trong lòng của hắn thầm bội phục, Tần chủ tịch này quen hồng nhan tri kỷ hắn ít biết càng tốt. Cấp dưới nên làm việc, biết rõ quá nhiều bí mật của lãnh đạo không chuẩn lúc nào đó bị lãnh đạo ném đi thì chết. Hắn liền tranh thủ móc chứng minh công tác ra treo ở trên ngực, đi tới sau lưng tên béo kia.

Lúc Văn Nhập Hải đóng cửa xe, Bạch Nhược Hàm mới hồi phục tinh thần lại, bình tĩnh đặt nước hoa ở vị trí cũ, lúc này hơi buồn vô cớ nói ra:

- Mỗi tháng đều đổi một lọ mới, nhưng hôm nay lần đầu tiên dùng tới, anh nói có phải em ngốc hay không, làm mua nước hoa lãng phí tiền, không đáng a.

Tần Mục nghe ra ý trong lời nói của Bạch Nhược Hàm, nữ nhân này này đang dùng phương thức này nói hắn những năm này nàng vẫn ngóng trông có thể ngồi cùng xe với Tần Mục, cùng ngồi xe về nhà, Tần Mục hút thuốc trên xe, nàng mang theo suy nghĩ yêu thương xịt nước hoa át mùi.

- Làm đúng rồi!

Tần Mục vươn tay đặt ở bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Nhược Hàm. Bàn tay lạnh giá đau lòng người.

Bạch Nhược Hàm muốn giãy dụa ra nhưng lại quyến luyến cảm giác này, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên làm thế nào cho phải, bờ môi cắn lại như sắp chảy máu.

Thời khắc này có âm thanh không hài hòa vang lên, điện thoại của Tần Mục vang lên, lần này điện thoại lại là Bạch Quang Lượng. Hắn tự mình thông tri Tần Mục, trong thành phố mới bàn luận công tác của Tần Mục, quyết định giao cho Tần Mục phụ trách công tác ở các huyện, kiến thiết văn minh công tác các loại.

Tần Mục nghe được trán gân xanh, Mộ Thiên Các rốt cuộc là Mộ Thiên Các, vừa ra tay đã bất phàm. Thế nhưng mà hắn ý định từ điểm này tước quyền lực của Tần Mục tại Uy Bình, loại suy nghĩ này quá ngây thơ. Nhiều nhất đây chỉ là thăm dò hỏa lực của Mộ Thiên Các với Tần Mục mà thôi, nếu như Tần Mục thật sự nghe theo hắn an bài mới là buồn cười.

Bạch Nhược Hàm nhìn thấy sắc mặt Tần Mục khó nhìn lên, trong lòng đau xót. tay phải cầm bàn tay của Tần Mục, thấp giọng cười nói:

- Đừng phiền lòng nhiều như vậy, lúc tuổi còn trẻ nên có thời gian dài lắng đọng, tại sao không thấy tiến bộ? Như vậy đi, tối hôm nay em mời anh ăn cơm, có nơi rất không tệ đấy.

Tần Mục đang muốn đáp ứng, lại có điện thoại gọi tới, hắn cầm lên xem xét, chính là số của Mộ Băng Đồng.

Điện thoại có tên Mộ Băng Đồng, Tần Mục nheo mắt lại. Họ Mộ này phi thường hiếm thấy, bây giờ đang ở Uy Bình nhìn thấy hai Mộ, trong lòng của hắn có chút suy nghĩ. Tiếp điện thoại, Mộ Băng Đồng phi thường cẩn thận hỏi thăm Tần Mục tối ngày mai có thời gian không, câu hỏi do dự này khiến Tần Mục cười nhạo mình một phen, thần kinh của hắn quá mức mẫn cảm rồi.

Hắn mắt nhìn Bạch Nhược Hàm, tay hắn đang nằm trong tay của nàng, nhưng ánh mắt không chút dấu vết nhìn ra ngoài. Tần Mục nhíu mày nói trong điện thoại.

- Trời tối ngày mai có thể, tôi có thời gian.

Không đợi hắn nói tiếp cái gì, Mộ Băng Đồng cảm ơn một câu, sau đó cúp điện thoại, thời điểm Tần Mục phiền muộn. Hắn hiện tại quyền cao chức trọng, hắn có thói quen điện cho người khác, làm gì có chuyện vượt lên trước? Nhưng mà hắn thoáng tưởng tượng cũng thoải mái, dùng hắn làm trung tâm, nữ nhân vây quanh.

Bạch Nhược Hàm thấy hắn tắt điện thoại, nghiêng đầu qua, cười với Tần Mục. Nụ cười này này mang theo tiêu tan và lo lắng, thần sắc khó có thể hiểu rõ ràng.

Trong lòng Tần Mục đồng tình, đang muốn nói với Bạch Nhược Hàm ít lời, điện thoại vang lên không nghỉ. Bạch Nhược Hàm bật cười, u oán trên mặt nhạt đi vài phần, nói với Tần Mục.

- Khá tốt năm đó ở thôn Tây Sơn còn không có điện thoại, bằng không anh chẳng phải bận rộn như bây giờ sao?

Tần Mục cũng đành chịu, hôm nay vừa tới Uy Bình, làm sao có nhiều chuyện như vậy?

Lúc này là Cao Phái gọi tới. Từ khi Tần Mục tại Quảng Châu phong sinh thủy khởi thì quan hệ của hai tỉnh nam bắc hòa hợp. Nhất là nhà máy Tinh Viên ở Quảng Châu và Trọng Công ở Đằng Long Trọng là xí nghiệp thủ hạ của Chu Tiểu Mai, mà Trọng Công làm sản phẩm công nghệ cao, cũng không có vì địa vực mà bất hòa, ngược lại càng liên kết với nhau. Tần Mục bên này giống trống khua chiêng, địa vị chính trị của Cao Phái cũng tăng lên, thêm trên kinh thành có Tần lão gia tử cũng vận dụng một ít thủ đoạn, Cao Phái dùng tỉnh Bắc Liêu vươn người bắt đầu tranh cử ứng viên bộ chính trị, hơn nữa tiếng hô rất to. Đến cục chính trị thì hắn sẽ có địa vị khác, mặc dù không cách nào trở thành dự khuyết, nhưng có thể hộ giá Tần Mục mười năm. Hiện tại vấn đề duy nhất chính là Cao Phái nên đi như thế nào, áp lực từ Cao hệ khiến bọn họ bởi vì Cao Phái cùng họ mà hạ thủ lưu tình. Bởi vậy Tần Mục tiến tới Uy Bình hắn chú ý nhiều mặt, không chuẩn sẽ bị người ta đánh ngã.

- Tần Mục ah, lễ mừng năm mới năm nay phải về nhà.

Hiện tại mới tháng chín Cao Phái điện thoại tới quá sớm rồi.

Tần Mục nhìn qua Bạch Nhược Hàm, lại nhích tới gần nàng, nói:

- Dượng, dượng đang nghĩ cho thất ca sao? Giang Bắc cách Bắc Liêu cũng không phải rất xa, anh ta có thể về nhà mấy ngày.

Cao Phái mỉm cười nói:

- Chính bởi vì cháu tạo lối thoát cho dượng, Cao Bằng đứa bé này tuy có tiền đồ, nhưng còn kém cháu xa lắm, nó còn phải ở cơ sở nhiều, không có việc gì thì nên quay về Bắc Liêu, người khác còn cho rằng thân tình lạnh nhạt.

Tần Mục cũng cười rộ lên. Cho dù Cao Bằng không trở về nhà, nhưng mà người ở đó ai không biết hậu trường Cao Bằng rất cứng? Không nói Cao Phái, chỉ cần nói Tần Mục đã là người có sức mạnh lớn rồi.

Hai người nói chuyện có ảnh hưởng tới hướng đi của địa phương. Cao Phái đốt thuốc, hút hơn phân nửa, lúc này mới áp thấp giọng nói:

- Uy Bình kinh tế tốt, phát triển nhanh, vấn đề cũng không ít. Cháu tới đó rồi có cảm nhận gì không?

Tần Mục ân một tiếng, nói:

- Đúng vậy, rất hỗn tạp. Gió này là hiểm địa, không cần thận là ngã như chơi.

Bạch Nhược Hàm lại đẩy tay Tần Mục ra, mở cửa xe ra sau đó rút máy ảnh trong xe ra. Tần Mục hiểu Bạch Nhược Hàm nghe ra mình đang trao đổi ý kiến với người khác, vì tránh hiềm nghi, tìm phương thức khác ra ngoài, hắn cũng cảm kích.

Bạch Nhược Hàm lườm hắn một cái, bước chân đi tới chỗ tai nạn.

- Cháu hiểu là tốt rồi. Hiện ở bên kia tuy có khe hở, nhưng chúng ta dù sao cũng mới tới, người ta bắt đầu chế tạo thùng sắt rồi, khẳng định phải vá nó lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.