Tuy nói đảng chính riêng biệt, nhưng mà trên trấn không có nhiều người, có đôi khi cũng phân phối một ít nhiệm vụ cho nhau.
Ai nghĩ đến Tần Mục trực tiếp dùng lý do mình nhỏ tuổi chưa hiểu việc từ chối đi, mĩm cười nói hiện tại ở trong giai đoạn học tập, vẫn nên nhờ nhân tài đi làm.
Tần Mục yếu thế, hoàn toàn vượt quá đoán trước của Trác Đại Trung cùng Lịch Ái Quốc. Sau hội ý hai người lại chạm mặt với nhau một lần, muốn tìm ra nguyên nhân Tần Mục làm như vậy, chuyện này hoàn toàn không hợp với tập tính hùng hổ dọa người của Tần Mục khi ở thôn Tây Sơn. Đáng tiếc hai người nghiên cứu đến nghiên cứu đi cũng không biết Tần Mục còn muốn dựa vào cuốn sách huyện chí làm thay đổi hiện trạng của trấn hay sao?
Tần Mục lúc này bình thản đứng ngoài cục diện quan trường của Miếu Trấn, du tẩu khu vực biên giới của trấn, thời gian dần qua đã giải trừ nghi kỵ của Trác, Lịch hai người. Tần Mục không tham chiến, những động thái nhắm vào hắn từ các nơi cũng giảm bớt. Những cán bộ cũ của Miếu Trấn toàn bộ xuống ngựa, thay đổi thành viên mới vào, bây giờ còn đang giai đoạn thăm dò giao hòa với nhau, đợi đến lúc Tần Mục nghiên cứu điều lệ đảng và huyện chí hai tháng, bí thư đảng ủy Trác Đại Trung cùng chủ tịch trấn Lịch Ái Quốc mâu thuẫn đã bắt đầu nổ ra, có đôi khi trong cuộc họp hội ý xung đột với nhau. Các thành viên trong hội nghị cũng theo cảm giác lựa chọn chỗ đứng, bảy thường ủy dĩ nhiên theo số lượng bình quân ngã theo Lịch, Trác.
Tần Mục thờ ơ lạnh nhạt, có đôi khi trong tình huống cần giơ tay biểu quyết, hắn cũng sẽ tuân theo sự thật khách quan mà làm, có đôi khi ủng hộ Trác Đại Trung, có đôi khi ủng hộ Lịch Ái Quốc. Trải qua mấy lần như thế Trác, Lịch hai người đột nhiên phát hiện thì ra Tần Mục bất hiện sơn, bất lộ thủy trong lúc vô hình đứng qua bên này thì bên đó thắng, một cái giơ tay biểu quyết của hắn rất trọng yếu, chỉ cần hắn đảo qua ai thì bên đó sẽ thắng lợi.
Tần Mục từ khi đi vào Miếu Trấn cho tới bây giờ, lúc ban đầu hắn cho người ta ấn tượng là một tiểu tử chưa ráo máu đầu, bây giờ lại có biểu lộ cao thâm mạt trắc, bí quyết chữ "Ổn" của quan trường hắn phát huy rất nhuần nhuyễn. Đợi đến lúc Trác Đại Trung cùng Lịch Ái Quốc cẩn thận suy nghĩ ra điểm này thì mâu thuân của hai người không phải quyền nói chuyện của Tần Mục là có thể điều giải.
Thời điểm một ngày của tháng mười một, tiếng gió của Miếu Trấn bên này rơi vào trong tai Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng. Quý Thu tự nhiên cảm thán mình biến khéo thành vụn, Bạch Quang Lượng thì an lòng, điện thoại cho Quách Tự Tại nghiêm khắc nói với hắn vài câu, làm cho Quách Tự Tại kinh sợ.
Hôm nay Miếu Trấn tổ chức hội nghị thường lệ, Trác Đại Trung bị Lịch Ái Quốc chèn ép đã gọi Tần Mục vào trong văn phòng, cũng nói tới công tác của Tần Mục. Ý tứ nói gần nói xa chính là nói phó chủ tịch trấn Cố Xuân tuổi đã lớn, phương diện công tac có chút rườm rà nên Cố Xuân không quản được, cho nên muốn mang trọng trách này giao cho Tần Mục.
Tần Mục còn là muốn cự tuyệt, Lịch Ái Quốc trực tiếp gọi Cố Xuân tới, điểm danh cho Tần Mục tham dự quản lý cục công thương. Miếu Trấn có không ít sản nghiệp làm màu, phỏng chế, hàng giả tầng tầng lớp lớp, nguyên nhân chính là do Miếu gần với huyện Trữ Hòa, ở khu vực giao giới của hai huyện quản lý hỗn loạn. Nhưng nhưng mà sản nghiệp làm màu lại có lợi nhuận không ít, cho nên vài lần cán bộ trong trấn nhắm một con mắt mở một con mắt. Cho dù đột kích kiểm tra, những người kia sẽ lập tức giải tán chạy qua huyện bên cạnh, muốn trừng trị cũng khó khăn.
Nghe Lịch Ái Quốc mang công tác cứng nhắc này giao cho mình, Tần Mục cũng có chút cười khổ. Nếu đã lâm vào vũng nước đục này, Tần Mục hắn hoặc là chỉnh đốn cục công thương của Miếu Trấn thật tốt, hoặc sẽ thân bại danh liệt, cấp trên tìm lý do thì hắn cũng chẳng xong.
Đợi đến lúc Tần Mục từ trong phòng Lịch Ái Quốc đi ra ngoài, Trác Đại Trung cũng gọi Tần Mục tới, bảo hắn phụ trách kiến thiết tác phong đảng, phải kiến thiết đảng phong thật tốt.
Đứng thành hàng! Trong đầu Tần Mục hiện ra suy nghĩ này. Đây chính là quy luật của quan trường, từ xưa đến nay có bao nhiêu nhân vật quan trường chết vì cảnh này. Hôm nay cùng vấn đề đặt ở trước mặt Tần Mục, chuyện này làm hắn khó giải quyết.
Chuyện làm hắn khó xử hết lần này tới lần khác chính là phải chọn một, nếu không sẽ bị người ta xem là cỏ đầu tường, không phải là kẻ có nội tâm vững chắc.
Tần Mục không muốn làm cỏ đầu tường, hắn tự nhiên có quan niệm quan trường của mình, thậm chí là với Bạch Quang Lượng hắn cũng không nghe theo hoàn toàn, nhưng mà hắn vẫn xem mình là thuộc hạ đáng tin của Bạch Quang Lượng.
Nhìn mà nhìn sắc mặt âm trầm của Trác Đại Trung, trong lòng Tần Mục khẽ động, hắn từ trong nội tâm của mình hiểu ra một đạo lý.
Tần Mục không có đi nói mình chọn công tác nào, Lịch Ái Quốc bên kia vừa cho mình nhiệm vụ, có lẽ Trác Đại Trung còn không biết, cho nên hỏi Tần Mục về hoàn cảnh địa lý của Miếu Trấn và điều lệ đảng có một ít cách nhìn. Giọng của Tần Mục nhỏ nhẹ điều điều, sắc mặt Trác Đại Trung dần dần buông ra, hai mắt mang theo hào quang không biết tên nhìn qua Tần Mục
Trong tự thật của Tần Mục, Miếu Trấn có được lịch sử cách mạng lâu đời, lịch sử Đảng cũng xuất hiện vài người là người Miếu Trấn, hơn nữa Miếu Trấn nằm ở giữa hai huyện, là đầu mối liên hệ, giao thông của hai bên, cho nên tiện lợi về mặt kinh tế. Hắn nói rất chuẩn xác, thậm chí có đoạn còn đọc thuộc điều lệ đảng, làm cho nội tâm Trác Đại Trung cũng có chút bội phục.
Nhưng mà bí thư Quý Thu dặn dò còn vang bên tai, cho dù Tần Mục có tài năng, Trác Đại Trung cũng không được trọng dụng hắn. Hắn bưng chén trà, nhẹ nhàng thổi vài hơi sau đó uống một ngụm, lông mi của hắn nhíu lại. Trách không được bí thư Quý Thu không có trực tiếp triệt tiêu quyền lợi của Tần Mục, một người có thể đọc thuộc lịch sử và điều lệ đảng, quan viên dù thế nào cũng không đành lòng vứt bỏ không cần.
Hôm nay lộ tuyến cải cách đã được cấp trên nói qua, địa phương cũng dần dần lấy thành tích kinh tế làm chiến tích, Tần Mục với tư cách người kiến thiết thôn Tây Sơn, ở trên con đường cải cách Tần Mục còn có cái nhìn xa hơn quan viên thị trấn, thậm chí là trên huyện. Uống mấy ngụm nước trà, trong lòng Trác Đại Trung càng có so đo, hỏi thăm vài câu Tần Mục về cái nhìn các sản nghiệp trong trấn.
Nhắc tới chuyện này hắn cũng có suy nghĩ, Tần Mục nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ của mình một chút, lúc này giọng nói rõ ràng nói về sản nghiệp màu sắc của Miếu Trấn, trên con đường cải cách có chút sản nghiệp phát triển giống như một gốc cây nhỏ, chẳng khác gì cành cây đâm loạn. Bây giờ chẳng khác gì ném đá quan sông, chỉ cần người lãnh đạo tiến hành chỉnh lý và chỉ đạo các sản nghiệp này phát triển, tương lai Miếu Trấn nhất định là trấn lớn, là trấn có sản nghiệp và kinh tế lớn.