[Dịch]Thanh Quan

Chương 104 : Lão gia tử tán thưởng​




Tần Mục nghe câu chuyện của lão nhân mà lớn lên, tin tức, phim phóng sự, còn kịch truyền hình cũng thường nghe tên của lão, nếu được lão nhân này tán thưởng, Tần Mục có thể nói đi lên không nhấp nhô, kích động cầm điện thoại tay run rẩy.

- Lão gia tử nói, kiến thức của con không tệ, biết rõ hoàn cảnh quốc gia quan trọng, so với đám mù quáng hát vang cải cách, liều lĩnh làm việc còn mạnh hơn nhiều.

Ông Văn Hoa vô cùng vui mừng, lão gia tử khích lệ, không phải là tán thành con của nàng sao?

Tần Mục không nghĩ tới chuyện mình báo cáo Bạch Quang Lượng lại tới được tay của lão gia tử, nói như vậy, ban bố Hoàn Cảnh Pháp lần này bởi vì nhân tố của mình mà diễn ra đây mà.

- Đúng rồi, tiểu Mục, vì ban thưởng cho con, mẹ gửi qua chuyển khoản cho con mười vạn đôla, xem như mẹ chia hoa hồng cho con đấy.

Ông Văn Hoa nói xong câu này đã cúp điện thoại:

- Đoán chừng đã tới tài khoản của con rồi!

Tần Mục cúp điện thoại còn tỉnh tỉnh hiểu hiểu trong lời khích lệ của lão nhân gia, liền Ông Văn Hoa nói câu sau cùng hắn không nghe rõ, đợi đến lúc hắn muốn hỏi thăm lại thì Ông Văn Hoa đã cúp điện thoại rồi.

Tần Mục ngồi ở đó ngẩn người, Ngô Cúc đi tới. Sắc mặt của nàng phức tạp, nhìn qua Tần Mục ngây người thì đau lòng.

- Đinh linh linh!

Điện thoại lại vang lên, Tần Mục hơi mờ mịt cầm điện thoại lên, bên trong truyền ra giọng của nam nhân trung niên:

- Tần Mục sao?

Tần Mục trả lời đối phương, miễn cưỡng khôi phục tinh thần lại.

- Tôi là Cao Phái.

Cao Phái? Tần Mục lờ mờ nghe qua cái tên này, lại nhất thời nhớ không ra.

- Ngài khỏe chứ, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?

Tần Mục mang theo nghi hoặc hỏi lại.

Bên kia truyền ra tiếng cười to, Cao Phái nói ra:

- Tiểu tử này, rất trực tiếp, tôi rất ưa thích. Tôi là dượng ba của cháu!

Tần Mục bừng tỉnh đại ngộ, Cao Phái, phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Bắc Liêu, là con rễ của lão nhân gia. Lão nhân gia ở kinh thành có bốn con gái một con trai, chỉ có Cao Phái địa vị cao nhất, ba con rễ khác có hai đi làm ở xí nghiệp nhà nước, mặt làm tổng giám đốc công ty tư nhân.

Nghe Cao Phái cười nói, trong lòng Tần Mục có chút kích động, ân cần thăm hỏi xong, Cao Phái vừa cười vừa nói:

- Tần Mục ah, không thể ngờ cha của cháu còn có đứa con trai còn sót lại đấy, lúc dượng nghe tin tức này, còn tưởng mình đang mơ đấy.

Cao Phái nói lời này làm Tần Mục cả kinh. Một phó bí thư tỉnh ủy dùng ngữ khí nói chuyện phiếm với mình, chuyện này chỉ nói rõ một vấn đề, từ chiến tích hắn còn xa mới đạt tới yêu cầu của họ, chỉ dùng khẩu khí nói chuyện thân tình với con cháu, không có liên quan tới quan trường.

Cao Phái nói chuyện Tần Mục về nhận tổ quy tông, Tần Mục khúm núm đáp ứng có cơ hội đi Bắc Kinh thăm lão gia tử. Nghe ra ý của Tần Mục, Cao Phái trầm mặc một chút, nói ra:

- Tần Mục ah, có muốn điều động cháu tới tỉnh Bắc Liêu hay không?

Tần Mục uyển chuyển cự tuyệt, hắn không phải gia hỏa thấy nơi có hỗn chiến thì bỏ chạy, trong lòng của hắn đúng là muốn làm chút chuyện cho dân chúng nơi này.

Cao Phái cười nói trong điện thoại.

- Cháu thật là, tính tình đúng là giỗng cha cháu, được rồi, nếu cháu cứ ở lại trong cái sơn thôn đó, gặp chuyện không may, không ai có thể ra mặt cho cháu ah.

Tần Mục cười cười, nói không có sao, hắn còn gánh vác được, khiến cho Cao Phái cười ha ha. Sau đó lại nói tới chuyển khoản, Ông Văn Hoa gửi đô la đã được lão gia tử chuyển thành nhân dân tệ, sắp chuyển tới cho Tần Mục.

Thời điểm này Tần Mục mới biết được mẹ của mình gửi tiền qua, lúc này đã hoàn toàn giải nan đề khẩn cấp của Tần Mục. Nhưng chuyện này cũng gõ vang cảnh báo cho Tần Mục, không phải hắn là người trong sinh thì xem nhẹ quan trường. Lịch sử tuy xảy ra nhưng hoặc nhiều hoặc ít sẽ có độ lệch, còn phải dựa vào quỹ tích của nó mà vận hành, nhưng mà chuyện trong quan trường bách biến, trọng sinh chỉ là nắm chắc xu thế, đối với đọ sức nhân tâm còn cần hắn dùng tinh thần ứng phó.

Buổi chiều Tần Mục nhận được chi phiếu, không qua hai mươi phút tài khoản của hắn có một trăm vạn nhân dân tệ.

Tần Mục đi tới thị trấn rút tiền, trực tiếp đưa hai mươi vạn tới nhà của Lý Đại Đồng. Lúc này Lý Đại Đồng đã không tới chỗ làm, cả ngày thở dài thở ngắn, cảm giác mình sắp rơi đài. Không có ngờ hi vọng đã tới, Tần Mục chẳng những lấy mười vạn cho mình, còn đáp ứng mang tiền lãi tới.

Sau khi nhìn mười một vạn trước mặt, Lý Đại Đồng kích động hai tay run rẩy, lấy ra một vạn trả cho Tần Mục, nói ra:

- Tôi không muốn, biết rõ anh thiếu tiền, số tiền này tiêu cho thôn Tây Sơn bên kia. Nếu anh không nhận, đây chẳng khác gì đưa hối lộ cả.

Tần Mục gật gật đầu, nhét tiền vào trong bọc, nói:

- Lý chủ tịch trấn nói đúng, chúng ta đã không thao tấc theo quy định, không thể cho người ta bắt được cái đuôi.

Hai người nói trong chốc lát, nói lần này đúng là hung hiểm, Lý Đại Đồng khích lệ Tần Mục nhất định phải ở lại, không thể vì tiền mà xảy ra vấn đề. Tạo phúc cho dân là tốt, nhưng không thể dùng phương pháp này, một khi gặp chuyện không may, tiền đồ chính trị của Tần Mục sẽ có vết đen, cả đời không rửa hết.

Tần Mục không ngớt lời đồng ý, ngồi trong chốc lát, liền vội vã chạy về thôn Tây Sơn.

Lý Đại Đồng đợi Tần Mục đi rồi, lập tức lấy tiền ra xem, sáng hôm sau cầm bao tiền đặt lên bàn Mã Hữu Đằng, nói ra:

- Cả ngày bị phiền toái quấn thân, dứt khoát đặt tiền ở đây đi.

Mã Hữu Đằng thấy Lý Đại Đồng bộ dáng hứng phấn, hắn nhíu mày thật sâu, một kích này rốt cuộc cũng bị người ta hóa giải.

Tần Mục quay trở lại trong thôn, gọi Ngô Cúc đến, mang tiền trả cho Ngô Cúc. Ngô Cúc biết rõ mấy ngày nay Tần Mục bởi vì đi vay tiền cho nên nội tâm phát hỏa, cảm giác năng lực của mình quá nhỏ, không có giúp đỡ nổi, trong lòng so đo.

- Như vậy đi, nếu anh thật có lòng, mười vạn này đặt chỗ em, tính toán em mượn.

Ngô Cúc khẽ cắn môi, kiên định ý nghĩ của mình.

Tần Mục gật gật đầu, không có hỏi thêm lý do, trực tiếp mang túi xách đưa cho Ngô Cúc.

- Như thế nào, không hỏi tại sao em cầm sao?

Ngô Cúc cắn đôi môi hồng nhuận phơn phớt hỏi lại, con mắt tràn ngập cảm tình phức tạp.

- Tại sao phải hỏi? Lúc anh vay em em cũng đâu có hỏi.

Tần Mục gãi gãi đầu cười nói:

- Đây là anh có, nếu anh không có, em nghĩ anh còn phải đi tới đâu tìm?

Nhìn qua gương mặt đại nam hài của Tần Mục có chút xấu hổ tươi cười, Ngô Cúc dậm chân một cái, oán hận nói ra:

- Tần Mục, anh chính là kẻ lang tâm cẩu phế.

Tần Mục mờ mịt, mình nghe người ta từng nói qua âm hiểm, giảo hoạt, bụng đen, lòng dạ sâu, còn chưa từng có người màu gọi hắn là lang tâm cẩu phế.

Ngô Cúc mắng xong lại bật cười, hỏi:

- Tần Mục, em hỏi anh, nếu em rời khỏi anh thì sao bây giờ?

Tần Mục ngẩn ngơ, những ngày này hắn quen thuộc Ngô Cúc ở bên cạnh, nếu như Ngô Cúc rời đi... Hắn tưởng tượng cục diện phát sinh, còn thật không biết nên xử lý như thế nào, lắc đầu không nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.