[Dịch]Thanh Quan

Chương 1016 : Làm thế nào luyện thành thương. (2)




Nhưng Ngôn Thừa Binh không thể không cho, dù sao bên hắn còn hơn mười công trình đang xây dựng, cần bên xây thành phê duyệt, hầu hạ không tốt đám đại gia này, hắn vẫn phải chịu oan ức.

Trong lòng càng ngày càng buồn bực, Ngôn Thừa Binh hung hăng đập lên bàn, thở hổn hển. Hiện tại hắn đã hiểu được, Tần Mục yên lặng một thời gian ngắn, chính là tính toán xuất thủ tuyên cáo sự hiện hữu của mình. Hiện tại chẳng qua là dùng lá bài đáng thương "Phổ Thượng thiếu người" để nhận được sự coi trọng của mấy đơn vị trực thuộc, đợi đến khi hắn lông cánh đầy đủ, không chừng còn có chủ ý đối với khu khác.

Kế Đỉnh Thịnh vô cùng gian xảo, gọi điện thoại cho Ngôn Thừa Binh, chính là không muốn trực tiếp chống lại Tần Mục. Ai cũng biết, Kế Đỉnh Thịnh nắm giữ kế hoạch và quan hệ của nhà đầu tư toàn thành phố, ăn chia rất thoải mái, lúc này đột nhiên xuất hiện một người muốn cướp cơm của hắn, mí mắt hắn khẳng định nhảy loạn. Nhưng Tần Mục có bí thư chính miệng nói "Tự chủ kế hoạch", cho dù Kế Đỉnh Thịnh muốn chỉnh đốn Tần Mục cũng không thể làm công khai.

Hậu đài phía sau Tần Mục chính là bí thư thị ủy, hậu đài của Kế Đỉnh Thịnh là Quốc Thụy Tường. Trong quan trường Châu Quảng, người nào cũng cho rằng hai người này là nhân vật có hệ thống riêng của mình, nếu bọn họ đối đầu, không khác nào bí thư và thị trưởng vứt sang một bên sự hòa thuận ngoài mặt, chuẩn bị đao thật thương thật làm một trận.

Hiện giờ cách nhiệm kỳ mới của thị ủy còn hai năm, không cần phải tạo ra sóng gió, đến cấp độ quyền chủ đạo của cấp phó tỉnh, có thể không động thì không động, giết địch một vạn cũng tự tổn hại tám ngàn, cái được không bù đắp đủ cái mất. Nhưng Tần Mục ngoài ban chiêu thương còn làm ra một tiểu chiêu thương, Kế Đỉnh Thịnh tất nhiên nuốt không trôi cục tức này, nếu thừa nhận tình huống này, đó chính là tự nhận mình thấp hơn Tần Mục một cái đầu, vì vậy hắn phải động, hắn phải lặng lẽ hành động.

Ngôn Thừa Binh nghĩ đến điểm mấu chốt này, phiền não móc ra một điếu thuốc, châm thuốc rít mấy hơi, sau đó dí điếu thuốc cháy dở vào trong gạt tàn, cầm điện thoại gọi đi.

- Tôi là Ngôn Thừa Binh, cậu tới đây một chuyến.

Ngôn Thừa Binh lạnh giọng ra lệnh.

Lúc này Tần Mục không biết có người chuẩn bị đập đầu hắn, nhưng trên quan trường bất cứ lúc nào cũng có người tính toán, vì vậy cũng khó lòng phòng bị, nếu cả ngày hắn chỉ biết đề phòng, lại có vẻ chột dạ.

Gần tới giờ tan việc buổi chiều, mọi người vẫn nghiên cứu và thảo luận về vấn đề tài chính địa phương. Khoa trưởng chủ quản tài chính Ôn Mại đã hầu hạ mấy đời bí thư khu trưởng, cũng là tên giảo hoạt, làm sổ sách vô cùng chặt chẽ, nhưng trong lần này hắn lại nói ra một sự thật rất rõ ràng, trước kia tiền tài chính chỉ là ngụy trang, bên trong còn có mấy trăm vạn hóa đơn tạm, hiện giờ ở Phổ Thượng việc nào cũng quan trọng, một số người nắm hóa đơn tạm bắt đầu chạy đến bên tài chính đòi lợi ích thực tế.

Tần Mục nghe thấy chuyện này, chân mày cau chặt, những chuyện này vốn khi hắn và Trương Thúy vừa mới tới phải nên báo cáo rồi, Ôn Mại lại rời khỏi ba bốn tháng, về bản chất cũng có chút không thể nào nói nổi. Nhưng hiện tại Ôn Mại không thể thôi chức, hơn nữa còn phải sử dụng rất nhiều. Tài chính, luôn là vấn đề chặt đầu cá, vá đầu tôm, đợi đến nhiệm kỳ mới lưu lại cho lãnh đạo kế nhiệm. Điểm này Tần Mục cũng không thể nói Ôn Mại không đúng, nhưng khoản thiếu hụt mấy trăm vạn này làm thế nào bù đắp, cũng là vấn đề vô cùng nhức đầu.

Hiện giờ Ôn Mại nói ra chuyện này, chỉ sợ cũng đã nhận thấy gần đây Tần Mục có chút ít động tác, dù sao cuộc họp chính quyền không có tình huống đặc biệt, chắc chắn sẽ không mở vào lúc sắp tan làm thế này. Nếu hắn không nói ra, vạn nhất ngày thứ hai có động tĩnh gì đó, có chuyện xảy ra Ôn Mại hắn phải chịu trách nhiệm.

Mấy trăm vạn, Tần Mục chỉ cần tùy tiện vẽ mấy nét là có thể bù đắp. Chuyển khoản một số tiền lớn như vậy, trực tiếp từ trong thẻ của Tần Mục tới Phổ Thượng, người của ngân hàng sẽ không ngồi không, không báo cáo lên thị ủy mới là lạ. Đến lúc đó, bùn rớt xuống đũng quần, không phải cứt cũng là cứt. Nếu không phải bức bách đến tận cùng, làm như vậy không khác gì uống rượu độc giải khát.

Sắc mặt Tần Mục không thay đổi, loại thái độ gặp chuyện không sợ hãi này làm cho Ôn Mại thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm kỳ mới chính là nợ cũ xóa bỏ, cho dù Tần Mục có oán khí, cũng phải cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

- Vấn đề không phải rất lớn.

Tần Mục nhếch miệng, hơi mỉm cười nói:

- Chút khó khăn vẫn có thể giải quyết. Ôn khoa trưởng, như vậy đi, ngày mai anh đi một chuyến đến ngân hàng Châu Quảng, xem có thể lấy một khoản tiền từ bên đó hay không, vẫn dùng danh nghĩa tài chính của Phổ Thượng chúng ta.

Ôn Mại vừa mới yên tâm lại trở nên thấp thỏm, mọi người đều nói tài vụ là người tri kỉ của lãnh đạo, hắn và Tần Mục không có nhiều cơ hội trò chuyện, Tần Mục bắt được cơ hội này, bố trí nhiệm vụ cho mình, giống như quăng danh trạng của thời cổ đại. Tần Mục cho phép Ôn Mại dùng danh nghĩa tài chính địa phương vay tiền, nhưng chuyện này vẫn cần Ôn Mại xúc tiến, đến lúc đó vạn nhất gặp chuyện không may, Ôn Mại chính là người đầu tiên chịu trận. Nhược điểm này nằm trong tay Tần Mục, cho dù trước kia Ôn Mại có chút suy tính, cũng phải đàng hoàng thực hiện, phải giữ vững nhất trí cao độ với Tần Mục.

Sau khi hội nghị chấm dứt, Ôn Mại rời khỏi phòng làm việc, trong lòng đang suy nghĩ mấy ngày tới phải làm thế nào để giải quyết việc này, thì có điện thoại gọi tới.

Cú điện thoại này, lại của người bị Tần Mục hắt hủi trong đại hội ý kiến đầu tiên của Phổ Thượng, Vương khoa trưởng.

Ôn Mại và Vương khoa trưởng Vương Bằng đã có quan hệ mười mấy năm, hiện tại quan hệ của Ôn Mại ở Phổ Thượng đã ổn định, còn Vương khoa trưởng lại bị Tần Mục đánh vào lãnh cung, trong bối cảnh người lên người xuống này, Ôn Mại có một loại cảm giác về sự ưu việt tràn ngập trong lòng. Huống chi, hai người cùng ở trong một tòa nhà, cú điện thoại này cũng làm cho Ôn Mại có chút dương dương đắc ý.

Tần Mục đứng trong phòng làm việc, nhìn bóng lưng Ôn Mại rời đi, trong mắt như có điều suy nghĩ. Hắn lấy điện thoại di động ra, sau đó trầm giọng nói:

- Đức Gia à, nhà xưởng thế nào rồi? Các đồ đệ vẫn khỏe chứ? Ha ha, nếu bọn họ rãnh rỗi không có việc gì, thì tìm chút chuyện cho bọn họ đi?

Ôn Mại rời khỏi biệt thự làm việc, bắt xe taxi đi về hướng nội thành. Khi xuyên qua con đường nhỏ, từ xa có chiếc xe cá nhân đuổi theo hắn. Hắn hoàn toàn không biết, chỉ nghĩ Vương Bằng chủ động mời khách ăn cơm, không khỏi có chút kỳ lạ . Ai chẳng biết Vương Bằng là người nổi danh vắt cổ chày ra nước, keo kiệt vô cùng, nhưng Ôn Mại lại không thể không đến, ở Phổ Thượng đã kết nhóm hai năm qua, ít nhiều giữa hai bên cũng có chút bí mật không hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.