[Dịch] Thần Y

Chương 99 : Một người cướp hết công của cả đội




- Chị Tiểu Linh, chúng ta lại đi qua mấy nhà khác xem sao nhé!

Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh cáo biệt cụ Mạc, tiếp tục đi sau vào trong thôn.

Khám bệnh tình nghĩa đã là một việc có ý nghĩa như vậy, lại còn có người đẹp đồng hành, anh bạn Diệp Thanh vô cùng vừa ý, trong lòng cảm thấy thoải mái, y thuật cũng theo trình độ mà phát huy, hai người cùng đi cùng nhìn, mà lại để Diệp thanh tìm liên tiếp năm sáu người bệnh, hoặc bệnh lớn hoặc bênh nhỏ, Diệu Thanh cũng là tin vào bản thân mình mới nhặt vào, chỉ vài phút là xong!

Lối mòn đại khái là đầu tiên châm cứu, rồi dựa vào trong một thời gian ngắn hiện lên phần nào kết quả, đợi bênh nhân cảm thấy dễ chịu, tâm phục rồi , thì tiếp theo sau mới viết đơn thuốc cho họ, dặn dò họ đi ra trại khám bệnh nghĩa tình ở đầu thôn lấy thuốc miễn phí.

Bởi vì Diệp Thanh chọn dùng các thủ pháp của trung y, nên đơn thuốc phần lớn đều là trung dược, người dân trong thôn cũng không từ trối, lại thêm nữa Diệp Thanh xuất lộ ra đến người mù cũng nhận thấy được y thuật hơn người của anh ta, dẫn đến độ thiện cảm của người dân trong thôn đối với Diệp Thanh hai người đó càng nâng cao!

Vậy là cùng lúc đó, kinh nghiệm của Diệp Thanh được trực tiếp tích góp, cũng có thu hoạch, lại vừa thêm bay tám mươi điểm nữa là phá trăm luôn!

- Hài, sao các cô các cậu không nói sớm, sớm biết có trung y đến, thì chúng tôi đã sớm đến khám bệnh rồi!

Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi đang đỡ vợ mình bị bênh, cười khà khà nói, sau đó liền giúp vợ mình đi ra cổng thôn chỗ khám chữa bệnh từ thiện lấy thuốc.

Mã Tiểu Linh Làm trợ thủ, Diệp Thanh tiếp tục chuẩn bệnh, dần dà, từ từ đông người lên, tức thì không có bệnh cũng đến tìm Diệp Thanh bắt mạch,có bệnh thì chữa ,không bệnh thì phòng mà!

Diệp Thanh, bọn họ cũng không cần phải chay đi khắp nơi nữa, họ trực tiếp lập lên chỗ khám bệnh tạm thời ngay dưới một cây hòe, tốt hơn nữa là lại có những người dân thôn tốt bụng mang đến bàn ghế và cả nước uống nữa!

Mạc Quốc Phú quay về sớm nhất, từ công thôn chỗ khám bệnh từ thiện mang về mấy cái túi đựng thuốc trung dược đã pha chế sẵn, thấy ai cũng khoe, gặp ai cũng thổi phồng, nói là gặp được danh y, căn bệnh quấy nhiễu mình nhiều năm nay đã được điều trị triệt để rồi!

Mọi ngươi đều hỏi, Mạc Quốc Phú thêm mắm thêm muối vào tường thuật về câu chuyện khám bệnh một lèo, ông cụ này cũng là một người võ mồm thích kể chuyện, kể ra câu chuyện quả thật là giọng điệu truyền cảm, nhiều tình tiết biến hóa hấp dẫn, cuốn hút, nói liên hồi, nước miếng cứ gọi là bay như mưa, như bao nhiêu câu chuyện bình thường khác! ở nông thôn mà, các chương trình giải trí có hạn, nói đùa, khoác lác để cho vui cũng là chuyện đương nhiên thôi!

Mặc dù mọi người biết là trình độ của Diệp Thanh cao thâm, nhưng cũng cảm thấy rất hiếu kỳ về anh ta.

Ngay tiếp theo đó không lâu, lại có một người bệnh cũng từng vừa mới trải qua quá trình được Diệp Thanh khám chữa bệnh cho, cũng lấy thuốc miễn phí từ trong đó ra, cũng luôn miệng kể về Diệp Thanh, cái tên của anh ta xem ra mọi người đều biết rồi!

Không những vậy, không ít em nhỏ, đang vui đùa cũng chạy đến, nhân tiện lúc hai người Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh ờ chỗ nghỉ ngơi, lôi kéo giữ chặt lấy áo của họ, gọi “ anh anh”, “chị chị” không ngớt!

Đương nhiên, cái này cũng là có liên quan đến lúc trước An Tiếu Trúc làm nền tảng từ trước ( cho các em nhỏ quà và bánh kẹo) , nếu không thì lũ trẻ này cũng không có đến nỗi dính chặt lấy họ, để cho Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh lúng túng không ngớt!

Gì đây, bao nhiêu là em nhỏ tung tăng vui vẻ quấn lấy anh mà anh đến cái kẹo cũng không có cho chúng, có mất mặt không cơ chứ?

Cung may Diệp Thanh lanh lẹ, nói với lụ trẻ:

- Các em ơi, các em đi ra rừng cây dương ở đâu cổng thôn ấy, ở đó có rất nhiều cô chú mặc áo khoác ngoài màu trắng, các cô chú ấy có nhiều bánh kẹo ngon lắm, xanh xanh đỏ đỏ ,….nhiều loại lắm, cần có là có, chỉ cần đi là có phần đấy!

Các bạn nhỏ vừa nghe thấy vậy, liền lập tức mừng rỡ, nhanh chóng reo hò, như một cuộc thi, lũ trẻ hướng về phía đài khám bệnh tình nghĩa mà chạy.

- Cướp kẹo đi!

- Ha ha, nhóc mập, mày chạy không nhanh bằng tao!

- Tao đến đây, thấy chiêu lăng ba vị bộ chưa!

Nhìn lụ trẻ chạy như bay, vô ưu vô lự, thật là đáng yêu, Mã Tiểu Linh mỉm cười, lại nhìn rõ Diệp Thanh một lần nữa, nói:

- Diệp Thanh, cậu thật là giảo hoạt, vậy mà lại lấy thuốc tẩy giun ngọt ra gạt bọn nhóc!

Diệp Thanh nghiêm mặt nói:

- Đó lừa chỗ nào cơ, nói khó nghe thế! Thuốc tẩy giun ngọt chẳng lẽ không ngọt sao, bon trẻ lại chẳng thích ăn đồ ngọt quá đi!

Mã Tiểu Linh cười nói:

- Chắc là hồi nhỏ cậu thích ăn nhỉ?

Diệp Thanh vẻ mặt ngạc nhiên, nói:

- Đến cái này cũng bị chị đoán ra? Thật đúng là vậy!

Lập tức liền gợi về rất nhiều hồi ức đẹp.

Nói vậy “ thuốc tẩy giun ngọt”, chính là để chữa trị dự phòng giun sán cho trẻ em. Các em nhỏ, nất là các em nhỏ ở nông thôn, thích chơi bùn, mà trứng giun sán thì lại có ở trong bùn đất, các em nhỏ ngịch bùn đất xong không rửa tay, trực tiếp ăn đồ ăn, hoặc mút ngón tay, như thế dễ dàng đư trứng giun vào trong cơ thể.

Mà kẹo tẩy giun ngọt, là một loại thuốc tẩy giun có vị ngọt, nguồn gốc của loại thuốc này, là nụ của loại thực vật hồi hao cúc khoa, loại thực vật này đã từng biến mất ở thập niên tám mươi!

Thuốc tẩy giun bây giời không còn được lấy từ loại thực vật hồi hao đó nữa, có song song hai loại thuốc tẩy giun ngọt, loại thuốc có chứa axit clohidric piperazin , loại thuốc có chứa clohideic, và nhiều loại thuốc tẩy giun ngọt khác, điều trị giun sán, giun kim, giun móc và các loại giun đường ruột khác, công dụng càng cao, độc tính lại thấp, không chỉ có những hình thù hấp dẫn, mà màu sắc cũng bắt mắt, hương vị cũng ngọt ngào!

Lần đến khám bệnh từ thiện này Diệp Thanh cùng mọi người cũng đã liệu trước đến vến đề về bệnh giun sán của trẻ em, nên loại thuốc tẩy giun này mang đầy đến bảy tám thùng, đủ phát hết cho lũ trẻ trong thôn này.

Diệu Thanh và Mã Tiểu Linh kêu đám trẻ đáng yêu đó đi được một lúc lại tiếp tục ở trong thôn khám bệnh cho mọi người! Theo thời gian, người bệnh đến xếp hàng chờ khám bệnh xếp thành hàng dài, nghiễm nhiên chỗ này biến thành chỗ khám bệnh từ thiện!

… … …. …. ….. …..

Công thôn, chỗ khám bệnh từ thiện chính.

có rất nhiều người dân trong thôn vây quanh chỗ đó. Vòng trong rồi lại vòng ngoài, lại còn có người đang làm việc ngoài đồng cũng đến nữa, đang cầm quốc hoặc xẻng, cũng đứng sang một bên bàn luận náo nhiệt, giống như là đón năm mới vậy!

Cái không khí này cũng là do Diệp Thanh tạo ra, anh ấy viết đơn thuốc cho người bệnh, để cho họ đến đây lấy thuốc

miễn phí, lúc đến lúc đi, tức thì hình thành lên một sự tuyên truyền tốt đẹp, nhân cơ hội đó, đội khám bệnh tình nghĩa lập tức phổ biến kiến thức tây y.

Chưa hết, vài bác sĩ khoa xét nghiệm, còn đang giới thiệu cho người dân biết về máy điện tâm đồ và máy xét nghiệm màu nữa, mọi người đều rất ngạc nhiên và hiếu kỳ, trầm trồ, khen ngợi.

- Cạc bạn thân mến, có ai muốn tình nguyện thử một chút không? Cái máy điện tâm đồ này có thể kiểm tra được xem tim của bạn có đang hoạt động bình thường hay không, siêu âm màu có thể chiếu ra bệnh tật của rất nhiều cơ quan!

Hàn Hưng Dân nói với mọi người một cách hưng phấn.

- Tôi đến thử xem!

Một anh bạn trẻ tuổi nhảy cẫng lên muốn thử, nhưng ngay lập tức bị ông cụ ở bện canh anh ta giữ chặt lại.

Ông cụ râu tóc bạc phơ này , trợn mắt một cái, bắt đầu hắng giọng dạy cháu mình một cách đầy nghiêm khắc:

- Thử cái gì, cái máy đó có thông minh hơn người được không? Không nghe lời người lớn, còn bao tấm gương trước mặt đấy! Mày quên rồi à, Trương Mã Tử nhà Trương Mã Bình chết như thế nào, càn Lí Nhị Lang nhà Lí Gia Ổ nữa, không phải là ngã vào tay mấy cái cục sắt đó sao?

Vừa nói xong câu đó, người dân trong thôn không dễ gì nhảy cẫng cả lên, chớ trêu thay một chút nhiệt tình mới được nhen nhóm nay đã bị tưới lạnh, liền lúc đó , mọi sự hưng phấn tan hết, mọi người lần lượt muốn bỏ đi.

- Hài, về nhà tắm cái rồi đi ngủ thôi

- Đúng rồi, vẫn là Mạc Tam gia nói có lí, cái tây y này à, làm mò, cắt bừa, chẳng nói chẳng rằng đã lấy dao ra mổ, kết quả thì sao, Trương Mã Tử bị hại chết đó!

- Đúng rồi, vẫn còn Lí Nhị Lang nữa, cũng suýt chút nữa mất mạng, may mà có lão thần y họ Quý trên dãy núi Quý Gia cứu được!

- Nếu là tôi à, thì tôi vẫn vào trong thôn chỗ trước của nhà Thất Mạc Gia, dưới cái gốc cây hòe cả trăm tuối ấy, tìm thằng nhọc họ Diệp ấy xem bệnh là hơn!

- Không phải sao, nghe nói thằng nhóc đó y thuật như thần, không có bệnh nào là không chữa được!

- Có thật không vậy

- Đương nhiên là thật rồi, mẹ chồng tôi, xương bị phong thấp, nhiều năm nay rồi, bị thằng nhóc đó tùy ý châm vai kim, đã khỏi rồi! Bác nói có thánh không cơ chứ?

- Nhanh nhanh nhanh, đi thôi, ở đó đang xếp hàng dài ra đấy, một lát nữa trời tối rồi, đến muộn chắc không có đến lượt đâu!

Đội khám bệnh từ thiện đần mắt ra, Hà Phẩm Dật nhảy lên bục gọi lớn:

-Bà con ơi, đừng đi, những người trong bệnh viện Đồng Ngô chúng tôi đều là những chuyên gia tọa chuẩn cả đấy!

Tuy nhiên, những người dân trong thôn đều không nghe anh ta!

Hà Phẩm Dật xám mặt lại, hầm hừ, tức khí nghiến răng, trong lòng chửi thầm:

- Cái thằng Diệp Thanh này Được, chiếm thành tích hết của cả đội!

Lí tiểu Miêu đứng trên một cái gốc cây bách già vung vẩy cái túi đựng khoai chiên rỗng tếch, kêu gọi:

- bà con ơi, miễn phí hoàn toàn, đi qua ghé qua đừng bỏ lỡ cơ hội nhé!

Hán Hưng Dân ngăn mấy người đàn ông trung niên lại, nói vội:

- Các bác nên tin tưởng chúng tôi, tin tưởng vào trình độ y học của chúng tôi, chúng tôi ở đây để đem đến hơi ấm, để cống hiến cho mọi người mà!

- Cái gì, trung y thì các anh chỉ có mỗi một ngươi đến, chúng tôi tốt hơn là vẫn cứ đi tìm bác sĩ Diệp Thanh xem bệnh thôi! Tây y à, không đáng tin!

Người dân thôn quê không biết nói dối, lại càng không biết nói những lời khiến người khác không phật ý, nên lúc đó thẳng thừng từ trối bỏ đi!

Hán Hưng Dân mặt mũi tối xầm, cười khổ không ngớt, từ lúc nào mà bản thân cũng không bằng được Diệp Thanh vậy?

- Này cô gái, đừng đi đi , tôi thấy sắc mặt cô hơi tối tối, bọng mắt thâm quầng, để tôi làm cho cô một cái xét nghiệm chức năng gan nhé? Hoàn toàn miễn phí đấy!

Hoàng húc Quân nhìn thấy một cô gái có vẻ dễ dụ , sống chết đòi kéo người ta vào làm xét nghiệm.

- Làm thế nào?

Cô gái bị lời giới thiệu của anh ta lay chuyển, lại có chút tò mò, liền hỏi.

Hoàng Húc Quân nói:

- Bây giờ lấy mẫu máu trước, sang mai để bụng không không…

Anh ta vẫn chưa nói hết câu, cô bé kia sợ đến nhũ ra, người như chảy ra một phần, giãy ra một cái rồi quay lưng chay đi!

- Lấy máu ? không không không, đau lắm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.